Seokjin tựa đầu vào thành ghế, đưa mắt nhìn Jungkook. Từng lời nhạc cứ thế thấm đẫm vào da thịt khiến đáy lòng cậu vô thức cuộn trào như những là sóng đánh ập toàn bộ lý trí. Từng mảnh kí ức cứ như vậy hiện lên vừa rõ ràng vừa mơ hồ, cậu đưa mắt nhìn anh đang lắc lắc ly rượu trên tay rồi dứt khoát một hơi nốc cạn. Taehyung lúc nãy cũng đã say khướt, lâu lâu lại nói nhảm gì đó khiến cả bọn phì cười.
Cậu lẳng lặng bước ra ngoài ban công, ánh trăng lay lắt đổ dài một mảng lớn, nhuộm lên gương mặt cậu một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Cậu vịn tay vào thành, cảm giác lạnh lẽo, rát buốt truyền thẳng từ tay lên đến đại não khiến cậu có chút giật mình. Đêm nay là đêm trăng thượng huyền, ánh trăng không quá sáng như những lần trăng tròn nhưng đủ để cậu tận hưởng sự êm đềm dịu dàng này.
Ánh mắt cậu dời về một khoảng không bất định sau đó va vào mảnh trăng đang lơ lững trên bầu trời, bất chợt một cảm giác chua xót từ từ dâng lên như cuồn cuộn sóng dữ. Cậu thật sự ghét cảm giác này, chính là cảm giác dù có thế nào bản thân cũng không bước vào thế giới mà anh đang sống. Khoảng thời gian từ ngày thu năm đó đến tận bây giờ cậu chưa một giây ngừng nghĩ đến anh. Nhưng cậu lại quên rằng, trong suốt 16 năm ròng rã đó, cuộc sống của anh không hề có sự xuất hiện của cậu.
Jungkook đưa hai tay lên vuốt gương mặt của mình, cố gắng trấn an bản thân khỏi những suy nghĩ rong ruỗi đó. Đột nhiên, một cỗ ấm áp truyền từ vai sau đó lan ra khắp cơ thể khiến cậu quay đầu lại. Là Jimin!
"Trời lạnh như vậy, ra ngoài này làm gì? Sao không ở lại chơi với các anh?"
Jungkook đưa mắt về bàn tay mềm mại vẫn còn đặt trên vai mình, đáy lòng như bị ai đó hung hăng châm lửa đốt đến cháy rụi.
"Em hít thở khí trời một chút thôi"
Jimin cười tít mắt, rời tay khỏi vai cậu, sau đó bước đến sóng vai đứng dựa vào thành ban công.
"Có ai lại tận hưởng khí trời lạnh như vậy đâu chứ? Em thật là không biết lạnh là gì rồi"
Cậu quay sanh nhìn anh, thân hình nhỏ bé hơi run run lấy tay xoa với nhau sau đó đưa lên miệng thổi thổi vài cái được cậu thu vào đáy mắt. Chuyện hồi sáng không phải là cậu để bụng nhưng có lẽ cũng khiến cậu phần nào cảm thấy khó xử khi đối diện với anh.
"Vào nhà đi, anh lạnh rồi"
Cậu nhẹ nhàng bước đi trước, tiến về phía cánh cửa để vào bên trong. Bàn tay chạm lấy tay cầm lạnh lẽo của cậu có chút ngập ngừng lại bị giọng nói ấm áp của anh khiến cả người như đông cứng lại
"Em vẫn còn giận chuyện hồi sáng à?"
Jungkook đưa tay xuống, hướng mắt sang chỗ anh
"Tại sao em phải giận chứ? Không phải người có lỗi sao?"
Anh thở dài một tiếng sau đó tiến gần về phía cậu
"Jungkook, chuyện hồi sáng là do anh hơi kích động, anh biết em không cố ý, anh..."
"Chuyện lúc sáng, em không nhớ nữa, anh cũng đừng để bụng"
"Vậy là em không giận?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[KOOKMIN] Take Me To The Moon
Fanfiction"Nếu thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tình cảm của em, vậy thì hãy nhìn vào mắt em để biết anh quan trọng đến mức nào..." Take Me To The Moon written by Mono Ảnh bìa: Plinh (@iamplinh)
![[KOOKMIN] Take Me To The Moon](https://img.wattpad.com/cover/294474280-64-k890720.jpg)