Toàn bộ không gian trống rỗng của tiệm cà phê hiện tại như được thu nhỏ đến mức vừa đủ cho hai người đứng đối diện nhau.
Jungkook đứng thẳng người, đôi đồng tử của cậu lúc này như đem hết thân hình của anh mà đặt gọn trong đáy mắt cho dù là một giây ngắn ngủi cũng không hề có ý định rời mắt đi.
Làn gió lạnh lẽo khô khốc lướt ngang qua kẽ tóc khiến cậu thoáng giật mình, toàn bộ căn phòng như bị rút cạn hết không khí khiến cậu đến thở cũng cảm thấy khó khăn.
Jimin tiến đến gần cậu một bước, hai tay vẫn kiên định nắm chặt lại với nhau thành nắm quyền vững chắc nhưng lại hoàn toàn vô lực.
Anh hít một hơi thật sâu, khóe môi giật giật, bàn tay đang định đưa ra nắm lấy tay cậu nhưng cuối cùng lại thu về. Jimin chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới nhấp nhô một cái giống như là vừa mới bị người ta cướp hết toàn bộ khả năng suy nghĩ. Cuối cùng cũng lên tiếng:
"Chuyện tình cảm rõ ràng không phải cứ nói được là sẽ được. Anh lớn hơn em hai tuổi nhưng hai tuổi đó lại là thứ duy nhất khiến anh không thể nào dứt khoát như em được. Nếu như em có thể làm mọi thứ chỉ vì người mình yêu thì anh lại càng phải tính toán thiệt hơn. Chúng ta là đồng nghiệp, anh lại là cố vấn của em. Nếu lời ra tiếng vào khiến em cảm thấy khó xử thì phải làm sao? Em còn công việc, còn ước mơ. Nếu chỉ vì thứ tình cảm này mà khiến em đánh mất chúng, vậy thì em nghĩ xem, làm sao anh có thể được chứ??"
Đáy mắt Jungkook giăng đầy tơ đỏ, ước mắt cũng bắt đầu chực trào. Cuống họng dâng lên một cảm giác khó chịu, đau rát như thể đang ngậm bột thủy tinh cán mịn. Cậu nhìn anh, nói:
"Là đồng nghiệp thì sao mà không là đồng nghiệp thì sao? Nếu chỉ vì hai từ đồng nghiệp khiến anh cảm thấy khó xử, em thà bỏ nghề còn hơn"
Jimin nghe hai từ "bỏ nghề" này của cậu đột nhiên bản thân như bị lỡ chân rơi xuống một hố sáu vạn trượng. Cả giác những ngày rất lâu về trước khi anh đứng đối diện với ba mình chỉ để nghe ông nói một câu "Con nhất định không được theo nghề này" đột nhiên ùa về khiến khóe mắt anh bắt đầu ửng đỏ.
Rõ ràng, để có thể trở nên như bây giờ cậu chắc hẳn phải cố gắng rất nhiều, chưa kể phải trải qua không biết bao nhiêu uất ức, khổ cực. Thế mà bây giờ cậu lại đứng trước mặt anh mà dứt khoát nói "bỏ nghề".
Jimin đầu óc mơ hồ, sự dứt khoát của cậu cứ như một lưỡi rìu sắc nhọn chặt đứt toàn bộ lí trí của anh. Cũng đúng! Cho dù anh có cân nhắc bao nhiêu lần, suy nghĩ chu toàn bao nhiều lần nhưng rõ ràng từ khi gặp cậu anh toàn bộ tường thành lí trí kiên cố của anh cũng vì cậu mà sụp đổ. Đến cả hòn đá vững chắc dưới chân cũng bị cậu nghiền nát thành tro bụi.
Còn cậu, rõ ràng khoảng trống trong đại não của cậu ngay từ đầu đã được đặt vào đó trái tim ấm nóng lúc nào cũng chân thành đập nhịp đều đặn. Mà đã là trái tim thì suy cho cũng cũng không dùng để suy tính thiệt hơn. Cậu cũng cứ thế mà làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Và trong những điều mà trái tim thôi thúc cậu làm tất nhiên sẽ không bao giờ có hai từ "bỏ cuộc".
BẠN ĐANG ĐỌC
[KOOKMIN] Take Me To The Moon
Fanfiction"Nếu thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tình cảm của em, vậy thì hãy nhìn vào mắt em để biết anh quan trọng đến mức nào..." Take Me To The Moon written by Mono Ảnh bìa: Plinh (@iamplinh)
![[KOOKMIN] Take Me To The Moon](https://img.wattpad.com/cover/294474280-64-k890720.jpg)