Vừa về đến nhà, Jungkook ném ba lô qua một góc, cả áo khoác cũng bị cậu dứt khoát lột ra rồi tùy tiện treo lên móc. Cả người lăn dài xuống giường, hai tay không ngừng đưa lên vò đầu bứt tóc.
Có trời mới biết đơn hàng mà cậu giao là do Jihyun đặt.
Jungkook ngẩng đầu nhìn chăm chăm trần nhà, cảm giác lúc cậu va vào ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt của anh cứ như một đợt chấn động đến cực điểm, dấy lên trong lòng cậu một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt khiến toàn thân nóng lên, lục phụ ngũ tạng cũng như đang bốc khói. Cứ ngỡ như tình nồng ý mật của cả hai suốt thời gian qua như vỡ vụn thành mãnh nhỏ.
Hai người lúc đó chẳng khác gì hai người xa lạ, dửng dưng nhìn nhau rồi nhẹ nhàng lướt ngang qua.
Cậu đưa tay lên xoa xoa mi tâm, không biết bản thân nên đối diện với anh như thế nào. Chuyện những vết trầy xước trên người, cậu còn chưa nói rõ cho anh, bây giờ lại bị anh phát hiện việc mình nói dối anh đi làm thêm suốt một thời gian dài như vậy. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy từng mảng da đầu mình như sắp nổ tung.
Tiếng mở cửa len lỏi qua không gian im lìm, vừa vặn lọt vào tai cậu giống như tiếng của bát sứ rơi từ trên cao xuống rồi tan ra thành từng mãnh.
Jimin cố gắng giữ bình tĩnh, lẳng lặng bước vào, tiếng bước chân của anh nhẹ nhàng nhưng lại như nhấn cậu vào hố bùn lầy lội. Hai tay cậu bất giác nắm thành quyền, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Jimin bước tới phía cậu, ánh mắt anh rơi trên những vết thương nằm chi chít trên cánh tay của cậu. Đáy lòng anh đột ngột nhói lên một cái như thể bị ai đó thẳng tay cầm dao đâm mấy nhát.
Jungkook nhìn anh trân trân, khóe môi mấp máy nhưng lại không thể thốt lên được nửa lời, đành phải cúi người xuống dán mắt vào hai bàn tay đang kịch liệt nắm vào nhau.
Jimin thấp giọng hỏi:
"Tại sao?"
Không cần nói thêm bất cứ lời nào nữa cũng đủ để cậu hiểu được ý tứ trong cậu hỏi của anh. Rõ ràng hai chữ "Tại sao" này vô cùng đơn giản, nhưng nội tâm của cả hai người lúc này lại vô cùng phức tạp.
Jungkook cắn chặt lấy môi dưới đến mức sắp túa máu, ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt cậu lúc này lại như mặt hồ đầy gợn sóng.
"Là em làm thêm ở tiệm cà phê"
"Vậy tại sao lại không nói rõ cho anh biết? Anh đã nói là không muốn em phải làm việc cực khổ như vậy rồi mà!"
Jungkook mấp máy môi:
"Không cực khổ"
Jimin hít vào một hơi thật sâu, cố gắng không để bản thân mình nhớ lại cảnh tượng cậu đứng run rẫy ngoài trời tuyết trắng xóa, hai chân không ngừng đi qua đi lại để tránh bị cái lạnh làm cho đông cứng. Anh khàn giọng:
"Em đi giao hàng giữa trời tuyết như vậy mà nói là không cực khổ sao? Em không lo cho bản thân mình, được thôi! Nhưng em có biết khi anh nhìn thấy em một mình chạy xe xuyên qua màn tuyết như vậy, trong lòng anh có bao nhiêu đau đớn hay không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/294474280-288-k890720.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KOOKMIN] Take Me To The Moon
Fanfiction"Nếu thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tình cảm của em, vậy thì hãy nhìn vào mắt em để biết anh quan trọng đến mức nào..." Take Me To The Moon written by Mono Ảnh bìa: Plinh (@iamplinh)