Tôi không có ý định làm trò tiêu khiển mua vui cho Trần Tử Thuyên. Bản thân không biết ca hát nhảy múa đã đành, mà dù có biết tôi cũng không thể bán rẻ mình thế này được. Chẳng nhẽ một cô gái đến từ thế giới văn minh của mấy trăm năm sau lại không có cách nào hay sao? Nhất định là có!
Sau khi đắn đo, tôi quyết định sẽ mang trò chơi kinh điển của giới trẻ hiện đại đến với thế giới này. Ma sói.
Tôi gọi một bàn gồm Trần Tử Thuyên, Trực Ninh, Ngọc Sương, Ngọc Linh, Ngọc Tâm, Vải. Vẫn còn ít người quá. Tôi nhìn sang mấy gia nô trong quán, nhưng thực sự không có ai lọt mắt. Đúng lúc đó thư sinh mặt cún từ trên lầu đi xuống. Bộ dạng gọn gàng tươm tất, không giống một kẻ vừa tỉnh rượu chút nào.
Nhìn thấy hắn Ngọc Sương đã vội vàng đứng dậy tiến lại gần hỏi han. Hoá ra Ngọc Sương còn nấu cả canh giải rượu cho hắn. Xem ra trong cơn say làm càn của mình thư sinh mặt cún đã lấy được cảm tình của mỹ nữ rồi. Ngọc Sương bề ngoài dịu dàng nhưng tính cách rất quyết đoán, thậm chí có chút cứng nhắc.
Thư sinh mặt cún tiến đến bên bàn chúng tôi đang ngồi. Hắn chủ động chào hỏi với Tiểu Ninh và Trần Tử Thuyên. Lại còn cảm tạ hai người họ đã giúp hắn tránh được một việc đáng xấu hổ trong lúc say xỉn. Trần Tử Thuyên nhanh chóng đứng dậy tiếp đón bằng vẻ lịch thiệp. Tiểu Ninh cũng đứng lên theo.
"Thật ngại quá, ban nãy người bạn này của ta trong lúc hỗn loạn đã đánh ngất công tử. Tình thế lúc ấy có chút bất đắc dĩ. Công tử thứ lỗi."
Đột nhiên Trần Tử Thuyên tỏ ra vô cùng đạo mạo, nho nhã, khác hẳn với vẻ cợt nhả ngông nghênh khi nói chuyện với tôi. Sao hắn có thể đối xử với người khác như vậy mà với tôi là coi như tôm tép như thế nhỉ?
Quả nhiên, mấy người học Nho ưa lễ nghĩa này nói chuyện với nhau cũng hết sức cẩn thận, dài dòng. Câu nào câu nấy cũng dùng từ vô cùng trúc trắc và khó hiểu. Hắn giới thiệu tên thật rồi giới thiệu tên chữ là Nhật Sáng. Nghe còn không hay bằng tên của tôi. Tôi thầm rủa. Thư sinh mặt cún giới thiệu mình họ Đoàn, tên là Đoàn Như Hải, biểu tự là Tú Dĩnh. Sau khi hắn nghe Ngọc Sương kể lại sự tình thì biết mình đã gây một trận đại loạn. Tú Dĩnh thậm chí còn đến để cảm ơn Tiểu Ninh vì đánh ngất hắn. Thành ra tôi mới là kẻ nhiều chuyện, lại còn lớn tiếng quát Tiểu Ninh. Giờ thì hay rồi, thư sinh mặt cún Tú Dĩnh lại coi Trần Tử Thuyên và Tiểu Ninh là bạn bè cái gì mà hữu duyên, cái gì mà tinh thần trượng nghĩa của kẻ sĩ.
Nghe họ nói qua nói lại một lúc tôi quên mất luôn việc mình đang định tổ chức chơi ma sói. Nếu không phải do Bạch vô duyên bỗng nhớ ra sự tồn tại của tôi thì chắc họ sẽ uống rượu đàm đạo với nhau hết đêm.
"Tú Dĩnh, anh có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Trong khi thư sinh mặt cún vẫn rất giữ kẽ khi chỉ gọi một công tử hai công tử thì Tử Thuyên đã hớn hở gọi tên tự của hắn và tỏ ra cực kỳ gần gũi.
"Mọi người là đang...?"
Tú Dĩnh đương nhiên không biết chúng tôi đang làm gì.
"Bánh nướng nói cô ta có một trò chơi cực kỳ thú vị chỉ dành cho những người thông minh cơ trí. Anh có muốn thử không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]
Ficción GeneralTruyện lấy cảm hứng từ Tấm Cám và những giai thoại lịch sử dưới thời vua Trần Anh Tông. Trần Thương Thương là một cô sinh viên đang ngày ngày bận lên lớp nghe giảng bài môn Triết như bao gen Z học đại học khác. Rồi vào một ngày trời không đẹp lắm th...