Chương 9: Đêm trăng mười sáu

261 17 0
                                    

Trần Tử Thuyên tuy là khách quen thuộc hàng VIP của Hồng Nhan Lầu nhưng hắn không phải thời gian nào cũng ghé qua. Hắn thường hay đi uống rượu buổi tối, mỗi bận cũng cách nhau mười ngày nửa tháng. Nói chung hắn ít xuất hiện thì tôi sẽ ít bị hắn xoay như chong chóng. Lần nào đến quán hắn cũng tìm cách chỉnh tôi cho bằng được. Hắn vẫn rất thích chơi ma sói, nhưng lấy đâu ra nhiều người để chơi cùng hắn, tôi cũng chẳng rảnh đến mức ngồi chơi với hắn mấy canh giờ.

Hôm nay là đêm mười sáu, vừa qua rằm, mùa hè cũng đã dịu bớt cái nắng nóng, thời tiết chuyển sang dễ chịu mát mẻ. Tôi đang thẩn thơ ngoài cửa quán ngắm trăng tròn thì Bạch vô duyên thình lình xuất hiện như một bóng ma:

"Cô mà cũng ngắm trăng à?"

Nhìn thấy hắn là tôi biết ngay, hôm nay có muốn nghỉ sớm ngắm trăng một chút cũng không được. Trần Tử Thuyên vừa tới thì Tú Dĩnh cũng tới, hai người họ như hẹn trước với nhau. Như thường lệ Tử Thuyên vẫn uống loại rượu nặng nhất, còn Tiểu Ninh và Tú Dĩnh chỉ uống rượu gạo Hồng Lộ. Tiểu Ninh ngồi yên nghe Tử Thuyên và Tú Dĩnh đàm đạo những chuyện trên trời dưới đất. Chuyện thơ phú của những thi sĩ thời Tống thời Đường bên phương Bắc, thi thoảng tôi còn nghe được hai người họ đàm đạo đến cả tài trị nước, yên dân của vị vua Trần đương thời. Hóa ra đàn ông thời nào bên bàn rượu cũng có những câu chuyện để nói còn nhiều hơn cả phụ nữ. Có điều hai thanh niên một người mười bảy, một người hai mươi tuổi mà ngồi nói chuyện như hai ông già thì đúng là lần đầu tôi mới thấy.

Đến tận khuya, Tú Dĩnh say ngoắc cần câu nằm bẹp ra bàn, Trần Tử Thuyên cũng không còn tỉnh táo, cả người đảo qua đảo lại như con lắc khiến Tiểu Ninh phải dùng cả hai tay đỡ lấy.

Tôi gọi người đưa Tú Dĩnh lên lầu nghỉ tạm. Tên thư sinh mặt cún này bình thường đã nghèo, lâu lâu lại ngủ lại tửu lầu, tiền nợ Hồng Nhan Lầu sắp lấp kín mặt giấy rồi.

Tiểu Ninh định đỡ Tử Thuyên dậy nhưng hắn gạt phắt đi, tự mình tựa bàn đứng lên:

"Trực Ninh ngươi tránh ra, ta còn đi được. Một bình Trắc Diệp sao đánh gục được ta chứ."

Miệng hắn nói chân lảo đảo bước đi, tay chỉ vào khoảng không trước mặt tiếp tục nói:

"Ngươi, nha đầu bánh nướng, lấy thêm một bình Trắc Diệp nữa..."

Đúng là một kẻ bợm rượu. Tiểu Ninh không nói không rằng tiến về phía tôi đưa mấy quan tiền rồi đỡ lấy Tử Thuyên ra về. Hai người họ vừa đi được một lát thì con bé Vải cầm theo một tấm kim loại hình chữ nhật nhỏ chạy đến đưa cho tôi.

"Cô ơi, em dọn bàn thì thấy cái này. Chắc là đồ của Trần công tử."

Tôi nhìn tấm kim loại trông có vẻ đắt tiền, bên trên còn khắc Hán tự, chữ nghĩa tôi không nhiều, nhìn vào cũng chẳng hiểu. Tôi không nghĩ nhiều liền cầm theo miếng kim loại đó chạy theo lối Tiểu Ninh và Tử Thuyên vừa đi.

Đi được một quãng thì thấy hai người họ một đen một trắng đang ngồi trên bậc thềm của một quán trọ. Hóa ra tên Bạch vô duyên say xỉn đi không nổi, sau khi đứng lại nôn thốc tháo một hồi thì ngồi luôn bên vệ đường.

Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ