Chương 28: Con mèo lớn

213 15 0
                                    

 Từ sau lần suýt bị bán sang Chiêm Thành thì Trần Tử Thuyên cũng trở nên dễ chịu, đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn trước. Mỗi lần hắn dùng thiện đều bắt tôi ngồi lại ăn những món hắn chưa đụng đũa. Tôi cũng không nề hà gì, đều là đồ ăn ngon, sao có thể bỏ đi được. Chẳng mấy bữa mà tôi biến thành heo nuôi trong hoàng cung nhờ đồ ăn của ngự thiện phòng mất thôi.

Tôi cứ tưởng do không có chứng cứ rõ ràng nên Trần Tử Thuyên đã bỏ qua cho mẹ con Giao thị rồi. Nhân một ngày rảnh rỗi lén mò đến cung Viên Cầm đi tìm Thanh Tâm. Nhưng đến nơi thì thấy phòng ở của nó đã dọn sạch sẽ, trống hoác như không có ai ở. Hỏi một cung nữ ở đó thì mới biết Thanh Tâm đã âm thầm bị đưa đi cùng thái hậu về hành cung ở Lỗ Giang. Thái hậu sức khỏe không tốt muốn về đó nghỉ ngơi. Làm như vậy chẳng khác nào trực tiếp nhận định Thanh Tâm chính là một cung nữ, từ giờ chở đi phải theo hầu thái hậu.

"Còn chưa kịp chửi cho nó một trận thì bị Trần Tử Thuyên đem đi rồi. Tiếc quá!"

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi thấy rất thoải mái. Không cần đối diện với mẹ con nhà Giao thị nữa thật thoải mái.

"Còn Giao thị thì sao?" - Ngọc Sương hỏi.

"Tôi cũng không biết. Chốc nữa về hỏi quan gia xem ngài ấy đã làm gì rồi."

------

"Đưa về quê dưỡng lão rồi." - Trần Tử Thuyên vẫn đang xem tấu chương trả lời tôi rất thản nhiên.

"Đưa về Hồng Châu sao? Làm như vậy cũng được à?"

Hắn buông tờ tấu xuống bàn nói:

"Làm như vậy là đã nể mặt Bảo Trung Vương ở dưới suối vàng rồi. Tội cấu kết với những kẻ buôn người, làm trái quốc pháp, làm người thì thiếu tình nghĩa, tước danh phận cho hồi hương sống ẩn dật là đã nhân từ lắm rồi."

Tôi gật gù:

"Ừm cũng hợp lý. Cảm ơn anh nhé!"

Hắn cười bảo:

"Cảm ơn? Cô quên mất trẫm là thiên tử rồi sao? Nhẽ ra cô phải quỳ gối, dập đầu nói một câu 'thần xin cảm tạ long ân' mới phải chứ."

Tôi bĩu môi, cảm thấy lời hắn nói thì đúng là hợp với cung quy, nhưng tôi làm không nổi.

Hắn lại cầm quyển tấu chương trên bàn gõ khẽ vào đầu tôi.

"Á. Quan gia, sao lại đánh nữa? Gõ vào đầu sẽ ngu đi đấy."

"Ngu đi cũng được. Càng nghe lời."

Tôi phì cười. Đúng là đồ trẻ con, không chịu thua câu nào.

Dạo gần đây Trần Tử Thuyên bận rộn chuyện chính sự đã đành, sức khỏe của thái hậu lại không tốt, cứ ốm đau mãi khiến hắn cũng không yên. Bà muốn về Long Hưng nghỉ ngơi, Trần Tử Thuyên phái đi không ít các danh y, các cung nữ tốt nhất cũng được đi theo để chăm sóc cho bà. Thái hậu thực ra là người phụ nữ ôn hòa, suy nghĩ chu đáo, lúc nào cũng lo lắng rằng quan gia tuổi còn trẻ, tính vẫn ham chơi, chưa chịu lo chuyện nối dõi. Nghe mấy thái giám trong cung kể rằng trước kia cũng có một lần, thượng hoàng khi ấy vẫn đang là hoàng thượng, đi xem đấu voi, con voi bị xổng lao lên tấn công. Ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy chỉ có mình thái hậu là hoàng hậu khi đó nhanh trí, không ngại nguy hiểm mà lao ra lấy một tấm nan lớn che chắn cho vua. Đúng là dũng cảm không kém bậc nữ trung hào kiệt. Trần Tử Thuyên được bà nuôi dưỡng cũng rất tốt.

Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ