Chương 39: Sợi ngắn sợi dài

214 13 0
                                    

Sau cuộc nói chuyện vơi Ngọc Sương và Bảo Hinh tôi còn biết thêm hai chuyện đáng để nghĩ khác. Một là chuyện Tú Dĩnh đi sứ đến năm thứ hai rồi nhưng vẫn chưa về. Nhưng Ngọc Sương quả quyết rằng lão Tứ nhà cô ấy sắp về. Hai người họ vẫn thư từ thường xuyên nên, xưng hô cũng đổi sang cách gọi thân mật hơn.

Chuyện thứ hai đó là em gái ruột của Văn Hạnh đã nhập cung. Chỉ khoảng nửa năm sau khi Văn Hạnh sảy thai, Trần Tử Thuyên đã để Thiên Tư nhập cung, ngay sau đó sắc phong làm hoàng hậu, điều mà hắn nhẽ ra phải làm với chính thất của mình là Văn Hạnh. Còn Văn Hạnh thì tự mình xin lên chùa ở núi Yên Tử, xuất gia. Tôi không hiểu ý đồ của hắn là gì, nhưng việc để em gái thay chị làm hoàng hậu này đúng là kỳ lạ. Nếu tôi không phải là người đã ở bên cạnh hắn, biết từng người, từng người phụ nữ của hắn thì có thể một lúc nào đó đã nhắm mắt gật đầu mà gả cho hắn rồi. Tôi vốn dĩ không muốn mình trở thành một trong những cô vợ lẽ của hắn, ấy vậy mà cuối cùng vẫn là ngồi bó chân ở đây.

Tôi ngồi im trong phòng theo lệnh của bà nữ quan. Họ chuẩn bị một bộ giá y màu xanh lục được thêu chỉ vàng vô cùng tỉ mỉ. Sau khi tắm rửa ngâm nước cho thơm tho cả người tôi được người ta hầu hạ thay y phục. Từ trước đến giờ đều là tự thân vận động nên có người kè kè bên cạnh quả là không chịu nổi. Bộ giá y màu xanh được đưa đến trước mặt. Mặc xong xuôi mấy cung nữ bắt đầu vấn tóc cao và cài trâm hoa sen bằng vàng sáng bóng lên đầu tôi. Ngoài ra còn một đống các trâm cài khác nữa, nó khiến đầu tôi nặng thêm mấy cân, muốn xoay cổ cũng khó khăn. Không biết lộng lẫy đến mức nào, nhưng tôi không có hứng thú với mấy thứ cầu kỳ nhưng sáo rỗng này.

Sau một canh giờ loay hoay sửa soạn "giao diện" của một tân nương thì bà nữ quan nghiêm chỉnh đi đến trước mặt tôi nói:

"Bẩm thứ phi, trước khi để thứ phi chính thức trở thành phi tử của quan gia, nô tỳ xin được nói mấy lời dẫn dắt để giúp thứ phi biết cách làm thế nào để hầu hạ đế vương."

"Stop!"

Tôi biết bà ta định dạy cái gì nên ngay lập tức cắt ngang. Hôm nay là ngày Trần Tử Thuyên sắc phong tôi làm thứ phi của hắn. Mọi nghi lễ đều rất đơn giản. Sau khi nhận thánh chỉ từ hắn thì coi như tôi đã thành thứ phi rồi. Ấy thế nhưng hắn vẫn bắt tôi phải mặc giá y, uống rượu làm lễ hợp cẩn.

"Ta không nghe đâu bà đừng có dạy mấy thứ đó."

"Thứ phi, nhưng người..."

"Đủ rồi, đủ rồi. Ta biết nhiều hơn bà đấy."

Tôi vừa nói vừa bịt tai vì không muốn nghe thêm nữa. Dù là hầu hạ theo nghĩa nào tôi đều không muốn nghe. Trong đầu chỉ là một đống tơ vò không biết phải đối diện với Trần Tử Thuyên như thế nào.

Tôi ngồi đợi mãi ở cung Tịch Dương đợi đến lúc hai mắt dính vào nhau mà vẫn phải đợi. Bà nữ quan không cho tôi di chuyển, phải ngồi im như vậy trên giường khiến tôi phát điên. Tôi mặc kệ cứ thế tháo tung giày ra rồi nằm lăn ra đắp chăn đi ngủ.

"Nếu quan gia đến thì gọi ta dậy. Nhưng giờ này chắc là không đến nữa đâu. Tự nhiên bày ra mấy thứ loằng ngoằng này rồi bắt ta đợi. Ta không rảnh."

Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ