Những tưởng là sẽ nhanh nhận được tin tức từ Trực Ninh, nhưng mười ngày nửa tháng sau đó vẫn bặt vô âm tín. Trần Tử Thuyên phái một sứ đoàn sang thăm viếng vua Chiêm ngay sau khi Trực Ninh đi khoảng một ngày. Họ gửi thư về nói rằng không gặp được Trực Ninh. Tình hình Chiêm Thành khá lộn xộn, có thể Trực Ninh bị kẹt ở đâu đó hoặc là ẩn nấp chờ thời cơ.
Như mọi ngày, sau khi thỉnh an Tuyên hoàng thái phi tôi lại chạy tới cung Quan Triều nghe ngóng tin tức. Đúng lúc Bàn công công đem thư tín mới của Chiêm Thành tới cho Trần Tử Thuyên. Trong thư viết rõ ràng sự việc hỗn loạn hai ngày trước, ngày mà hoàng hậu Chiêm Thành mất tích. Tôi đọc đến đây mắt sáng rỡ, mất tích nghĩa là Trực Ninh đã cứu được Bảo Hinh rồi. Trần Tử Thuyên đọc thư xong liền thở hắt ra, chân mày xô vào nhau.
"Nhưng sao vẫn chưa có hồi âm gì từ Trực Ninh nhỉ?"
Trần Tử Thuyên đáp:
"Có thể họ đang lẩn trốn, không có cách nào gửi thư về kinh thành. Gần đây Chiêm đang thắt chặt phòng tuyến, lục đục dồn quân từ các cửa ải về. Nếu Trực Ninh cứu được Bảo Hinh thì cũng khó lòng nào mà đi đường bộ trở về được."
"Ý anh là sao?"
"Nếu trẫm đoán không sai thì Trực Ninh sẽ đưa Bảo Hinh về bằng thuyền. Chuyện này tránh được tai mắt của Chiêm nhưng lại nhiều rủi ro."
Tôi chỉ biết tự động viên mình và động viên Trần Tử Thuyên:
"Không sao. Nhất định sẽ an toàn trở về."
Những ngày sau đó tin tức về Chiêm Thành liên miên nhấn chìm tất cả những câu chuyện khác trong hoàng cung. Đám cung nữ thái giám không biết nghe được từ đâu cũng bắt đầu rỉ tai nhau rằng sắp có chiến sự xảy ra. Tôi biết đem mấy tin đồn này đi hỏi Trần Tử Thuyên chắc chắn hắn sẽ không nói cho tôi nghe, hơn nữa bây giờ ngày nào hắn cũng bận, tôi không muốn làm hắn vướng tay vướng chân hắn. Thế là tôi đi tìm Lê Liêm. Tên thầy thuốc này ngồi trong góc thái y viện nhưng chuyện gì cũng biết.
"Tôi nghe nói quan gia sắp cho quân càn qua Chiêm Thành."
"Vớ vẩn, chuyện hệ trọng như thế sao anh biết?"
"Tin tức này đương nhiên không phải ai cũng biết. Nói cô nghe, người quen của tôi nói rằng gần đây nghĩa phụ cô đã từ Vân Đồn trở về phủ, còn âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ. Tôi đoán là quan gia đã lệnh Nhân Duệ vương chuẩn bị sẵn sàng đi Chiêm Thành."
Tôi mơ hồ, tại sao lại phải gây chiến vào lúc này? Lê Liêm vỗ ngực nói:
"Để tôi nói cho cô tỏ. Tình hình bên Chiêm bây giờ chưa ổn định, Chế Chí chuẩn bị lên thừa kế ngôi vị của em trai. Cô không biết kẻ này nổi tiếng gian manh. Người hiểu rõ nhất chính là Đoàn trung tán đại nhân, ngài ấy chắc chắn có tai mắt của mình bên Chiêm. Chế Chí âm thầm chuẩn bị binh lực vũ khí, hội quân đâu phải để chơi. Hai châu Ô, Lý coi như là đem công chúa đi đổi mà có được, quan gia chắc chắn không muốn để mất oan, càng không thể để cho kẻ bất trị như Chế Chí lên làm vua Chiêm. Vậy thì chi bằng nhân lúc nội bộ Chiêm đang bất ổn đem quân đi đánh phủ đầu, cấm không cho quân Chiêm đặt nửa bước chân sang đất Đại Việt. Nếu chuyện này mà thành, chưa biết chừng còn có thể đem Chiêm Thành quy thuận dưới bóng Đại Việt."
![](https://img.wattpad.com/cover/298477449-288-k851156.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]
Fiksi UmumTruyện lấy cảm hứng từ Tấm Cám và những giai thoại lịch sử dưới thời vua Trần Anh Tông. Trần Thương Thương là một cô sinh viên đang ngày ngày bận lên lớp nghe giảng bài môn Triết như bao gen Z học đại học khác. Rồi vào một ngày trời không đẹp lắm th...