"Cô ơi, cô ơi..."
Ai đó đang gọi tôi thì phải. Đầu tôi quay mòng mòng, mi mắt nặng trĩu chẳng thể mở nổi.
"Cô ơi, cô có sao không?"
Tôi cố mở to mắt ra nhìn xem rốt cuộc là ai đang gọi mình bằng cô. Một cô bé nhỏ nhắn, da đen nhẻm, tóc bết mồ hôi. Nó đang túm tay tôi lay lên lay xuống khiến tôi rung bần bật. Nhìn kỹ thì nó chắc chỉ tầm lớp bảy lớp tám, nhỏ như con sóc, người mặc bộ đồ màu nâu sẫm, tay áo vừa to vừa dài. Giữa mùa hè mà ăn mặc thế này đúng là không bình thường.
"Ủa, Em là ai? Đây là đâu thế?"
Con bé ngơ ngác nhìn tôi.
"Cô ơi, con này, con là Vải này."
Vải? Vải là ai cơ?
"Khoan đã, giải thích chầm chậm cho chị hiểu được không? Đây không phải là bệnh viện à?"
"Bệnh viện?"
Con bé lại mở to mắt kinh ngạc.
"Nó là cái gì ạ? Đây là nhà mình mà cô. Cô không nhớ chuyện gì nữa sao?"
"Chuyện gì là chuyện gì?"
"Thì chuyện hôm qua con với cô đi đến bờ Kim Giang mua cá, sau đó cô không cẩn thận bị ngã xuống sông. May mà có người thấy cứu cô lên kịp thời, chứ con nào có biết bơi."
Ngã sông?
"Thôi đi đừng đùa nữa. Bạn của chị đâu rồi?"
Con bé bỗng tỏ vẻ lo lắng đưa tay sờ lên đầu tôi.
"Cô có phải uống nhiều nước nên đầu bị thương rồi không? Hay để con xin bà hai đi gọi thầy lang cho cô."
Tôi bắt đầu thấy rối não khi nghe con bé nói chuyện. Nó đang dùng ngôn ngữ của thời đại nào vậy? Trông nó nghiêm túc chẳng giống đùa chút nào. Đây mà là một trò đùa thì thực sự quá chân thật.
Từ lúc tỉnh dậy tôi vẫn nằm trên cái chõng tre kêu ọp ẹp trong một gian nhà tối và ẩm. Mái nhà thì hình như lợp bằng lá, đúng kiểu nhà tranh vách đất. Quan trọng nữa là quần áo cũng lạ lẫm. Vải thì cứng lại thô, toàn màu đen màu nâu, tay áo rộng khủng bố, váy thì lớp trong lớp ngoài. Lẽ nào?
"Đây là đâu? Huyện nào, tỉnh nào?"
Con bé ú ớ.
"Đây là thành Thăng Long ạ."
Không phải đấy chứ?
"Bây giờ vẫn là 2020 phải không?"
Con bé vẫn không hiểu, nó chau mày nhìn tôi.
"Bây giờ là năm bao nhiêu?"
"Dạ năm Trùng Hưng thứ 8 ạ."
Trùng Hưng? Là tên niên đại của thời nào sao? Trời ơi, tôi thực sự xuyên không rồi sao? Chuyện hoang đường gì đang diễn ra ở đây vậy?
Tôi cứng đờ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ xíu của con bé Vải.
"Em... em nói xem chị tên gì?"
"Cô cứ đùa con. Cô tên Trần Thị Thanh An."
***
Ba ngày trước....
BẠN ĐANG ĐỌC
Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]
Genel KurguTruyện lấy cảm hứng từ Tấm Cám và những giai thoại lịch sử dưới thời vua Trần Anh Tông. Trần Thương Thương là một cô sinh viên đang ngày ngày bận lên lớp nghe giảng bài môn Triết như bao gen Z học đại học khác. Rồi vào một ngày trời không đẹp lắm th...