Chương 37: Cơ hội cuối cùng

212 11 0
                                    

 Tôi gần như chắc chắn mình đã bị Trực Ninh phát hiện, nhưng lạ là sau đó không có bất kỳ sự việc nào xảy ra. Có lẽ hắn niệm tình cũ nên nhắm mắt tha cho tôi chăng? Hay Trực Ninh đã quên mặt tôi rồi? Lý nào lại nhanh quên như thế? Trần Tử Thuyên ở lại vương phủ mấy ngày liền khiến tôi không dám ra khỏi phòng, lúc nào cũng phải thập thò quan sát. Mỗi ngày tôi đều phải hỏi gia nhân một câu:

"Quan gia vẫn chưa di giá à?"

Rõ ràng là đã hết bệnh nhưng ngày nào tôi cũng phải uống thuốc chỉ vì giả vờ bị bệnh. Tôi uống nhiều đến nỗi nóng hết cả người, nổi hẳn hai cục mụn lớn trên trán. Đã vậy dì Chín còn mang đến mấy cái bánh đường ngọt khiến mụn của tôi lại được dịp nở rộ.

"Bánh này là quan gia ban thưởng cho công tử và quận chúa đấy ạ."

"Ban thưởng? Đột nhiên cao hứng ban thưởng à?"

"Cái này con cũng không rõ. À cô ăn xong nhớ qua chỗ cậu hai nhé, cậu ấy hình như có chuyện muốn nhờ cô."

"Thôi bảo cậu hai để hôm khác được không? Bây giờ không tiện."

Tôi biết có chối cũng khó mà được. Từ trước tới giờ chỉ cần là vương gia, thiếu gia cái phủ này yêu cầu là tôi đều phải ngoan ngoãn nghe lời. Trong nhà này ngoài nghĩa mẫu ra thì không có ai coi tôi là người nhà thật sự, họ nhìn tôi với con mắt của người giúp việc thì đúng hơn. Nếu không phải vì muốn nghĩa mẫu thì tôi đã bỏ đi lâu rồi. Cậu hai, cậu cả cái gì, cứ hễ họ có mặt trong phủ là sai bảo tôi đủ việc. Tôi ăn xong bánh nhưng vẫn không muốn sang phòng của Trần Khánh, không ngờ thằng nhóc này còn cho người của nó sang giục tôi qua.

Tôi bất đắc dĩ đi theo tới chỗ của Trần Khánh. Vừa bước vào cửa tôi liền bất động vì kinh ngạc. Tôi có chết cũng không thể ngờ người đang ngồi uống trà ăn bánh với Khánh lại là Trần Tử Thuyên. Bây giờ tôi hoàn toàn không có gì che chắn, gương mặt của Trần Thanh An sáng trưng dưới ánh nắng mặt trời. Tôi đã không đề phòng Trần Tử Thuyên có thể ngồi trong thư phòng của Trần Khánh như thế này. Bên ngoài hoàn toàn không có thái giám hay cung nữ nào cả. Tôi như cái cây bị sét đánh, hai mắt mở to cắm rễ ngay trước cửa.

"Chị sao thế? Sao không hành lễ với quan gia?"

Tôi vẫn không có cách nào mở miệng. Trần Tử Thuyên thoạt đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại không hề có biểu cảm gì nữa, gương mặt rất bình thản.

"Thỉnh an quan... quan gia. Chúc... quan... gia.. vạn... phúc... kim... an."

Trần Tử Thuyên đột nhiên bật cười:

"Quận chúa làm sao thế? Sao vẻ mặt lại có phần kinh hãi như vậy? Trẫm nhớ lần đầu gặp quận chúa cô đâu có nói lắp."

Trần Tử Thuyên đang muốn chơi trò gì hay sao? Sao lại giả vờ không quen biết tôi?

Hắn thấy tôi không đáp lại liền tiếp tục hỏi:

"Trẫm vừa gửi nhầm mấy cái bánh rán đường có mật ong, sợ quận chúa ăn vào bị dị ứng nhưng hình như quận chúa vẫn rất ổn."

Mật ong? Lẽ nào hắn cố tình thử tôi? Lẽ nào ngay từ lần đầu gặp mặt đã bị bại lộ rồi? Lúc này bỏ chạy liệu có kịp không?

Cổ tích một phần ba [full, xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ