17. Vu quy (2)

656 52 0
                                    

Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mê thức dậy sau cơn say. Cậu nghĩ mình đã bị cho vào danh sách đen sau khi uống đến bất tỉnh ở một hộp đêm ngoại thành nọ. Bây giờ đây thì lại nằm co ro trên chiếc xe hơi không duỗi thẳng nổi chân. Đêm nào chẳng là cái cảnh này, kể từ cái hôm đó.

Nhớ lại nó, cậu vẫn thầm cười khổ.

Sau khi nghe được địa điểm, tài xế lái thẳng đến trước nhà ông huyện Lý. Vừa hay ba cậu, ông hội đồng Vương cũng đã tới từ lâu. Dường như vừa có một cuộc tranh cãi dữ dội, vừa thấy Vương Nhất Bác đi vào, ba Vương liền không vui ra mặt.

" Chào ông huyện Lý, chào ba "

" Tới đây làm gì? ". Ba Vương vừa mới dứt lời, lão huyện Lý liền tranh thủ xen vào phá đám

" Ồ ra là cậu Vương, lâu rồi không gặp"

Con rắn già không ngừng khích tướng

" Vừa hay, tôi và ba cậu đây đang bàn về vài việc. Đại khái là tôi thuyết phục ba cậu, bàn giao hết công xưởng đang sắp phá sản cho tôi. Trời ạ, nợ nần chồng chất, trước sau gì cũng phải bán thôi. Chỗ quen biết, thà bán cho tôi đi, tính ra còn có giá hơn bán cho người ngoài. Tôi nói chí lí chứ, ông anh? "

"...."

Nghe không lọt tai, Vương Nhất Bác không giữ nổi bình tĩnh, liền muốn đáo lại thì bị ba Vương ngăn cản.

" Phải, ông Lý nói chí phải "

" Kìa ba! "

" Im lặng! "

"...."

Lòng tự tôn của cậu như bị đạp xuống, cùng với danh dự của nhà họ Vương. Nếu trước kia ba cậu còn nửa tin nửa không, thì bây giờ đã phải chấp nhận được sự thật. Cái người mà mình giúp đỡ, nâng đỡ trong lúc khó khăn, nay đã lúc quay lai hãm hại mình. Nhân lúc mình đang nguy khó, không những không giúp đỡ mà còn quay ra trục lợi vì một xích mích cỏn con. Tất cả chẳng qua cũng chỉ là cái cớ cho dã tâm từ lâu nung nấu trong lão ta. Lão trước giờ luôn coi nhà họ Vương là cái gai trong mắt.

Lòng người có thể thâm hiểm đến thế nào?

" Thật ra, tôi hôm nay không đến vì ba tôi...."

" Thế cho hay, cậu Vương còn đến vì chuyện hệ trọng gì? ". Ông ta khinh khỉnh hỏi, như đã biết trước câu trả lời. Chính sự tự cao đó, đã vạch trần cho cậu biết được, âm mưu thật sự của ông ta.

" Vì hôn sự.... của tôi và Thiên Kim "

Đúng như dự kiến, con cá đã sa lưới. Ông ta gật gù ung dung như không có sự gì mà nhấp một ngụm trà. " Thế sao? "

" Thế cho hỏi cậu đây là muốn như thế nào? "

Không chịu nổi sỉ nhục, ba Vương định ngăn việc cậu dễ dàng để lão Lý có được thứ lão muốn. Nhưng khi thấy bàn tay siết chặt đến trắng bệch và khuôn mặt bình tĩnh mà quật cường của con trai. Người ba già đã không còn có gì để nói. Ông chọn đặt niềm tin vào lựa chọn của con mình.

Đôi khi muốn tiến mười bước, ta phải lùi một bước. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

" Tôi đồng ý hôn sự đó, với điều kiện ông phải giúp đỡ ba tôi. Những công xưởng đó là công sức ba tôi cố gắng cả đời, nhất định không thể bán cho người khác "

[Bác Chiến] Bông Lúa NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ