50. Viên mãn ( Kết )

1.2K 66 7
                                    

Đêm mưa hôm đó, mưa như trút nước, mưa xối xả không dừng, mưa đến rạng sáng.

Tiêu Chiến thức dậy vào giữa trưa, bởi cơn đói bụng. Lúc mở hé mắt, anh phải cố thích nghi với ánh sáng lọt vào từ khe cửa, mắt anh sưng lên, đỏ hồng. Cả người anh đã được lau sạch và mặc một bộ quần áo mới. Cơn nhức mỏi ở gót chân đã biến mất, không phải vì nó không còn nữa, mà bởi vì bấy giờ cơ thể anh nơi nào cũng đau nhức, không còn nhận ra chỗ nào đau hơn chỗ nào.

Anh cảm thấy có lẽ mình đã già, không còn theo kịp sức của người trẻ nữa. Biết trước như vậy đã nhất trí khóa cửa, không thèm tiếp dù là con ma hay con người nào.... Thật là hối hận cũng không kịp.

Khó khăn lắm anh mới với được lên thanh xà ở đầu giường, nắm vào lấy thế có đà ngồi lên. Thật là sai lầm, ngồi lên còn nhói hơn là nằm nữa.

" Sao mày dễ dãi quá vậy? ". Anh tự oán mình.

Khóc không thành tiếng.

Cổ họng anh khát khô vì la khóc cả đêm, môi cũng nức hết cả, còn có mấy chỗ bị bầm. Anh cũng đã đoán được tình hình bản thân như thế nào, không dám nhìn vào trong áo, bảo đảm còn thảm hơn ở ngoài....

Vậy mà cái tên khóc nhè hôm qua hành hạ anh bây giờ trốn đi đâu rồi. Thật là, đúng là đàn ông tồi!

Anh hận không được chửi một hơi.

" Quất ngựa truy phong, tứ mã nan truy...."

Vương Nhất Bác cùng lúc đó mở cửa đi vào, trên tay còn bưng một khay thức ăn bốc khói nghi ngút. Mùi hơi lan tỏa khắp phòng.

" Hình như nghe ai đó mới sáng dậy đã chửi người ta nha. "

Sai, tôi không chửi người ta, là chửi cậu.

" Thôi mà đừng giận, em biết lỗi rồi mà. Này là đồ tạ lỗi, anh có tự ăn được không hay để em đút ? " Gương mặt Vương Nhất Bác hớn hở, lời nói đều mang tiếu khí, nhìn không có chút nào mệt mỏi, thậm chí còn trông sảng khoái khác mọi ngày.

Tiêu Chiến trông mà tức muốn chết, bất công đến thế là cùng.

" Không cần, anh cũng không phải yếu đuối như vậy, hứ..."

Vương Nhất Bác vừa phát hiện không lâu, hắn thì ra có sở thích chọc cho thầy Tư giận, sau đó thì dỗ. So với mấy cái sở thích chơi chim chơi gỗ gì đó của mấy tên nhà giàu khác, thì thấy sở thích này cũng tốn kém không ít.... nhất là tốn đồ ăn ngon để dỗ.

Tiêu Chiến tự mình múc chén canh lên uống từng muỗng. Vương Nhất Bác còn đòi thổi thổi giúp anh, như bị anh gạt phăng đi, hắn chỉ còn biết ngồi đó nhìn anh ăn một cách mãn nguyện.

" Ưm, canh này vị rất thơm, được làm từ gì vậy ? ". Anh tấm tắc khen canh rất ngon, vừa khen vừa thổi canh vừa uống, càng uống càng thấy rất vừa miệng.

Vương Nhất Bác thấy anh thích thì rất vui, liền tự đắc ngồi sát lại về phía anh để xòe đuôi. " Ngon đúng không! Em đã kêu đầu bếp ở nhà hàng về nấu cho anh đấy. Bổ lắm, là canh gà hầm với kỷ tử, tổ yến, linh chi với sâm nhập. "

[Bác Chiến] Bông Lúa NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ