Phiên ngoại : Tất niên

818 69 4
                                    

Tiêu Chiến đem lên đĩa thịt kho cuối cùng hoàn thành mâm cơm tất niên. Năm nay, đã là cái Tất niên thứ ba anh ăn ở đây, nhưng cảm xúc háo hức bồi hồi vẫn như cũ. Chính là thứ hạnh phúc viên mãn khi đã đi qua gần một phần ba đời người mới có được.

Cứ mỗi đêm của ngày chuyển giao năm mới anh đều rất hồi hộp, bởi cảm giác rất vô thực. Thứ hạnh phúc như có được tất cả mọi thứ này, anh có mơ cũng chưa từng dám.

" Để em, để em, anh ngồi vô bàn ăn đi. Đã nhiều món lắm rồi, còn mang thêm làm gì, người làm đâu anh không kêu mang ra mà tự mình mang  ? "

Vương Nhất Bác vừa kéo ghế cho anh ngồi, vừa trách yêu anh.

" Anh cho họ về nhà ăn Tết hết rồi, trước khi đi bếp cũng chuẩn bị sẵn, anh chỉ mang lên thôi. Ay a không sao hết đâu. Vả lại năm nay em Út Lan nói sẽ qua ăn cùng, làm nhiều một chút cũng có sao đâu...."

Vương Nhất Bác đẩy đẩy anh vào ghế, anh mới chịu ngoan ngoãn ngồi. Cậu hết nói nổi anh, ai đời chủ nào lại làm hộ việc cho người ở đi chơi như anh đâu chứ.

" Anh à họ đã ký giấy bán thân, là người của em, làm việc cho em. Nhà của họ cũng là Vương phủ này rồi.  Trước anh, chưa từng có tiền lệ chủ cho gia đinh về nhà ăn Tết đâu đó. "

" Nhưng mà.... cũng chỉ là vài ngày Tết thôi. Mấy ngày trước anh đã nhờ họ dọn dẹp hết rồi, sẽ không sao đâu. Là tự anh quyết định, em đừng trách họ nha...."

" Haizzz.... lại dùng chiêu làm nũng để dụ dỗ em. Anh càng ngày càng giống chủ nhà hơn em rồi đó. "

" He he, vậy có nghĩa là em đồng ý. "

" Vâng, ông chủ Tiêu! Với điều kiện hôm nay ngài phải ăn thêm một chén cơm. "

" Nhớ rồi ~ "

Không phải Vương Nhất Bác hẹp hòi không muốn cho người làm về nhà ăn Tết, miệng cậu chỉ nói vậy nhưng trong lòng thực chất chỉ lo không có ai chăm lo cho anh của cậu.

Từ ngày hai người uống chén rượu giao bôi, cậu đã hứa là sẽ cho anh những điều tốt nhất, bù đắp cho anh tất cả những uất ức khi xưa. Cậu tự cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, không tài nào lấy của cải danh lợi ra so sánh được.

Anh nói mùa hè nóng, Vương Nhất Bác liền cả đêm quạt cho anh ngủ. Anh nói nhớ nghề, Vương Nhất Bác liền mở cho anh một y quán nhỏ để anh chữa bệnh miễn phí cho bà con quanh đây. Chỉ e là nếu mà anh khen sao đẹp, cậu liền tìm cách hái sao xuống cho anh.

Thấy anh vẫn còn đặt nặng vấn đề giai cấp ăn sâu trong lòng, không muốn anh nghĩ rằng thân phận mình thấp kém hơn cậu. Một ngày đẹp trời Vương Nhất Bác thậm chí còn sang hết tất cả giấy tờ tài sản, nhà đất qua tên anh. Khoa trương hơn còn ký giấy bán thân của mình cho anh. Sợ rằng anh chưa biết cậu đã tặng hết cuộc đời của mình cho anh rồi.

....

" Anh hai! Anh dâu! Em về rồi!! "

" Thầy Tư ơi con về thăm thầy Tư!! "

Tiếng nô đùa bát nháo của hai cô nàng làm bàn ăn trở nên sinh động hơn.

Bốn người nhanh chóng lao vào nhau tay bắt mặt mừng.

[Bác Chiến] Bông Lúa NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ