36. Cút!

609 55 8
                                    

Đêm đó Vương Nhất Bác nằm trăn trở tới tận khuyu, sốt cao không dứt. Luôn luôn có người hầu túc trực thay khăn trán và xoa bóp, Vương gia vì vậy mà nhốn nháo cả lên. Nhà không có quản gia hay trưởng nô, bà chủ cũng vắng mặt nên không ai có thể phân chia và điều phối việc làm. Bấy giờ họ lại quay sang trao gửi trọng trách đó cho người thầy thuốc có thân thế mơ hồ vốn bị ông chủ giam giữ phía sau biệt viện.

" Vẫn chưa đủ lửa, nếu thuốc này nấu với lửa nhỏ sẽ mất đi tác dụng. Làm phiền cô thổi lửa lớn hơn một chút giúp tôi "

Cô bé đôi mươi má đỏ hây hây gật đầu đồng ý. Anh an tâm tiếp tục quay lưng kiểm tra một nồi nước khác, cảm thấy khá ổn rồi thì đậy nắp nồi lại, dặn dò người làm khác. " Đợi một lát nước nguội một chút thì đem vào để trong phòng cậu....ông chủ, mở hé nắp nồi cho hơi nước bay ra giúp tôi nhé "

" Vâng thưa..."

Thấy người làm nọ lúng túng, Tiêu Chiến liền thân thiện mở lời.

" Không cần dùng kính ngữ, tôi cũng chỉ là người làm như mọi người thôi. Là một thầy thuốc riêng cho nhà này, cứ gọi tôi là Chiến "

" Tốt quá, may mà có anh, anh Chiến. Anh còn trẻ mà giỏi quá, hèn chi được ông chủ ưu ái đến như vậy. Sau này trong nhà có chuyện gì không biết cứ hỏi chúng tôi ! "

" Rất vui được giúp đỡ.....". Anh trả lời có chút ngập ngừng.

Nhờ có sự chăm chỉ của người làm với sự chỉ đạo và đốc thúc của Tiêu Chiến, cơn sốt của Vương Nhất Bác đã đỡ hơn nhiều.

Canh tư, Tiêu Chiến vào phòng hắn. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, không một tiếng động. Trong phòng vẫn luôn sáng đèn khi bước vào vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dầu thuốc. Tiến về phía giường hắn, đầu giường có một người ngủ gục, trên tay vẫn còn cầm cây quạt. Anh khẽ lay thằng nhóc đó dậy làm nó giật mình nhưng lập tức bị anh bịt miệng.

" Trực thế đủ rồi, em về phòng ngủ đi. Để tôi thay ca cho ". Anh nói nhỏ với nó. Thằng nhóc trạc tuổi nhỏ Sen tự nhiên mang tai lại phủ lên một tầng đỏ hồng, vội vàng cúi chào anh rồi đi khỏi. Trong phòng bây giờ chỉ còn anh, Nhất Bác và ngọn đèn dầu le lói. Đêm đen một lần nữa rơi vào sự im ắng tĩnh mịch vốn có của nó.

Nói là trực cạnh giường thực chất chủ yếu là thay khăn trán, để ý thân nhiệt và quạt mát đuổi muỗi. Sau khi loay hoay suốt một tiếng thì mắt anh đã xụp mí, anh không giỏi thức khuyu. Sau bao lần tự nhéo để bản thân tỉnh ngủ, đến tiếng thứ hai thì anh đã chịu thua mà ngủ gục bên cạnh giường. Màn đêm tĩnh mịch bao trùm không gian, đôi lúc còn xen kẽ tiếng dế kêu nghe mà não nề. Đang sắp vào thu.

....

Canh năm hơn, cơ thể đã trở lại nhiệt độ bình thường bị đắp một lớp chăn dày khiến Vương Nhất Bác khó ở mà cựa mình. Hắn mạnh bạo đá tung chăn dưới chân ra cho thoáng, lúc này mắt vẫn đang nhắm chặt. Phía dưới mát mẻ khiến hắn dễ chịu hơn đôi chút, liền xoay người tìm một tư thế ngủ thoải mái. Hắn nghiêng người về phía bên phải, cái gối cũng được hắn cẩn thận chỉnh lại kỹ càng. Chợt, trong lúc tay quơ loạn liền chạm vào thứ gì đó mềm mềm. Vương Nhất Bác khó chịu mở hé mắt, muốn nhìn xem thứ mình chạm vào kia là gì. Trong giây lát hắn mơ hồ nhìn chăm chăm vào mái đầu đen đang ngủ gục trên giường mình.

[Bác Chiến] Bông Lúa NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ