" Ai đó!! "
Vương Nhất Bác vừa đóng cửa xe lại, định vào nhà theo bước Thiên Kim thì nghe âm thanh lạ. Nghĩ là trộm, vội chạy gọi theo, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào rõ ràng là chạy rất nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp. Đến một đoạn thì mất dấu hẳn. Cậu tặc lưỡi đi vào, một bên gọi gia nhân tiếp tục tìm người, canh phòng cẩn thận kẻo người lạ đó quay lại.
Vừa quay lại, Thiên Kim đã đứng trước chờ sẵn.
" Sao vậy, có ai à? "
Cậu xua tay trả lời. " Chắc là gia súc nhà ai chạy lạc vào vườn thôi, em yên tâm"
Thấy cậu vừa chạy mệt vào, trán còn đẫm mồ hôi. Cô ta có vẻ sót, liền muốn vươn tay lấy khăn lau cho chồng sắp cưới của mình. Nhưng trái với biểu hiện sủng nịnh của cậu dành cho cô mấy hôm nay, Vương Nhất Bác theo phản xạ gạt tay cô ra. Thiên Kim có chút sững người lại, nhìn cậu kì lạ.
" Xin lỗi, sợ dơ tay em "
" À... vậy thôi. Đây khăn này, anh tự lau đi "
Cậu cười cười có chút máy móc nhận khăn của cô ta, lau cho có lệ. Dù cho đang đứng trước mặt vợ sắp cưới, nhưng cậu lại không ngừng mất tập trung. Ánh mắt hướng về phía nơi người lạ mình vừa đuổi theo, cứ cảm thấy bất an vô cùng. Một lát sau hoàn hồn mới nhận ra sự hiện diện của Thiên Kim, nhớ ra vẫn còn việc phải giải quyết.
" Nay anh hơi mệt, không thể tiếp em nữa. Để anh kêu tài xế đưa em về sớm nhé? "
" Ơ nhưng mà...."
" Hôm nào lại dẫn em đi chơi. Giờ thì trễ rồi, em về nhanh kẻo khuyu "
Bị nụ cười ngọt ngào của Vương Nhất Bác xoa cho mềm lòng, cô ta không thể không đồng ý.
" À...em hiểu rồi. Anh nghỉ ngơi sớm nhé "
Cậu ra lệnh cho quản gia phái tài xế đưa người về. Trước khi lên xe, cô coi bộ vẫn còn lưu luyến chưa muốn về. Nhìn vào trong vẫy tay tạm biệt với cậu một cái, được cậu đáp lại mới vui vẻ lên xe.
Nhưng cô ả đâu có ngờ. Cửa xe vừa đống lại, nụ cười giả tạo của cậu Hai liền biến mất. Khuôn mặt lộ ra sự chán ghét cùng kinh tởm vô cùng. Chiếc khăn tay cô ta vừa đưa vẫn còn trên tay, ngay lập tức bị cậu ném xuống đất giẫm đạp.
Phải, sự yêu chiều, sủng nịnh của cậu Hai mấy ngày nay chỉ là vở kịch. Cậu thực ra chỉ muốn lợi dụng sự yêu thích của Thiên Kim dành cho mình để moi móc thông tin từ ả. Nhưng cậu nào có biết, cô ả vừa kiêu vừa khó chiều, khó lắm mới lấy lòng được. Mà cậu cũng vừa mới ngộ ra một điều, cha ả dù cho có yêu thương ả tới đâu thì thực tế chẳng dám giao việc gì quan trọng cho ả. Bởi vì ngoài sự kiêu kì, ngạo mạn và tàn nhẫn được thừa hưởng từ cha ra, thì Thiên Kim tuyệt đối không có chút thiên phú nào. Tất nhiên người như lão Lý sẽ không tín nhiệm đứa con gái bình hoa di động này.
" Đúng là nước đổ đầu vịt, tốn công vô ích. Biết ngay cô ta chẳng thể lợi dụng được gì. Chết tiệt "
Sợ Tiêu Chiến giận, cậu còn chẳng dám nói kế hoạch này cho anh. Mà cũng vì dành thời gian chiều lòng Thiên Kim, cậu chẳng thể tìm tới anh chút nào. Trong lòng cậu vì thế mà như có đàn kiến ngày đêm bò qua bò lại. Mà mùi nước hoa nồng nặc của cô ta cứ ám quanh khoang mũi, lúc nào cũng làm cậu buồn nôn. Chẳng bù cho anh của cậu, vừa mềm vừa thơm. Làm cậu quá nhớ anh rồi, trong đầu chỉ nghĩ về anh. Nhất là bây giờ, tự nhiên trong người cứ thấy không yên, ruột gan co quặn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Bông Lúa Non
FanfictionCậu hai Nhất Bác, con ông hội đồng giàu nhất vùng, vốn nổi tiếng ăn chơi. Còn Tiêu Chiến là một thầy thuốc giỏi trong làng, tính tình hiền lành nhân hậu. Ấy vậy mà cậu hai lại đem sính lễ qua nhà thầy Tiêu hỏi cưới!! Lưu ý: nhân vật, bối cảnh đặt ở...