19. Sáng sớm

819 50 7
                                    

Tiếng gà gáy đánh thức người con trai nằm trong lòng ai đó.

Tiêu Chiến lim dim mở mắt, khoé mi còn ươn ướt một tầng nước, sưng nhẹ. Anh theo thói quen thường ngày ở nhà, muốn ngồi dậy đun nước nóng hảm trà. Nhưng có một sức nặng đè lên lồng ngực, không để anh nhút nhít.

" Mình lại bị bóng đè à? "

Trước khi bản thân kịp tỉnh táo hẳn, khí lạnh tê tái của buổi sớm lùa vào tấm chăn dạ làm anh rùng mình. Cảnh tượng ái muội trong ánh đèn dầu lập lòe đêm qua liền tái hiện trong trí óc. Anh đỏ mặt nhận ra, thì ra lạnh như vậy là vì bản thân anh đang không một mảnh vải che thân.

Liếc sang bên phải chiếc giường tre nhỏ bé, lúc này lại có thêm một người con trai nữa đang chiếm tiện nghi. Cậu Hai họ Vương nào đó ôm anh ngủ ngon lành và cũng đang trần như nhộng. Làn da trắng mịn như em bé của cậu làm anh liên tưởng đến một cái bánh trôi khổng lồ biết dính người.

Như cảm nhận thấy người bên cạnh đã thức giấc. Người con trai đó khẽ cựa mình.

" Ưm còn sớm mà, ngủ tiếp đi anh "

Bị vẻ ngái ngủ đáng yêu của ai đó làm cho phân tâm. Tiêu Chiến suýt nữa quên mất đêm qua hai người đã làm loại chuyện điên cuồng gì.

Một thoáng kí ức ùa về khiến mặt anh không che giấu được mà ửng đỏ, thật xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

" Cậu Hai buông.... buông anh ra đã"

" Cái gì của anh mà em chả thấy rồi, có gì đâu mà ngại "

Chiếc giọng ngái ngủ cũng không kém phần sủng nịnh càng khiến anh ngại ngùng. Không dám nhìn cơ thể khỏa thân của ai kia mà lấy tay che mặt, chôn đầu vào lòng ngực rắn chắc nọ.

Cậu Hai khoái chí cười khúc khích liền bị anh nhéo cho đau điếng.

Anh rướn dậy, cảm nhận cơn đau nhức khắp cơ thể, không khỏi tức trong lòng. Trong khi đó tên nhóc hôm qua còn mít ướt ôm anh thút thít vì bị ép cưới, bây giờ lại nhe răng cười như vô tội.

Nén lại cơn giận, trong chốc lát, Tiêu Chiến đã mặc lại áo quần tươm tất. Trở lại dáng vẻ trang nghiêm thường ngày, áo dài khăn đóng. Khi quay lại, cậu Hai cũng đã áo quần chỉnh tề ngồi ngay ngắn chờ hỏi tội.

" Cho cậu năm phút để giải thích cho tôi nghe "

" Chuyện thật ra là.........."

"....."

Nghe được tất cả sự tình tường tận. Anh không khỏi thở dài não nề, ruột gan quặn thắt.

" Vậy giờ cậu tính sao, rồi chuyện của cậu, của chúng ta? "

Câu từ thốt lên bỗng chua sót đến lạ, mà cũng bình thản đến vô cùng. Còn gì xót xa hơn khi ta đau lòng đến bình thản?

" Em cũng không biết...em..em không biết anh à. Thú thật, em chỉ biết là mình không thể để mất cơ nghiệp cha gây dựng mà em cũng không thể mất anh "

" Đừng cố ôm đồm hết tất cả, em biết có thể chia sẽ cho anh mà ". Dù cho Tiêu Chiến biết rõ, bản thân chẳng thể giúp cậu việc gì, dù là nhỏ nhất....

[Bác Chiến] Bông Lúa NonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ