18.
Bạch Chu nói chuyện được một lúc thì con hầu bưng đồ ăn lên cho ta. Thấy thế, y dặn dò ta phải chú ý sức khoẻ rồi rời đi. Ta ngồi trên giường, uể oải ăn cháo thịt mà Chỉ Nương tự tay làm, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Kiếp trước, Quân nhị công tử yêu thích Bạch Chu, ngược lại, ta còn chẳng được chàng liếc mắt. Cũng không biết vì sao, Quân nhị công tử cực kì lạnh nhạt với ta. Chàng ấy nói chán ghét loại người mưu mô gian trá, còn ám chỉ ta đừng có ức hiếp Bạch Chu.
Ta nghe lời ấy thì sững sờ, vội vàng đi tìm Bạch Chu hỏi cho ra lẽ. Tuy ta ái mộ Quân nhị công tử nhưng cũng coi Bạch Chu như là đệ đệ ruột, dù trong lòng khó chịu chua xót nhưng chưa bao giờ oán hận y, cũng chưa từng bày mưu hãm hại.
Tất nhiên ta chẳng tìm được chút manh mối nào từ chỗ Bạch Chu.
Khi ta hỏi y thì y lập tức đáp lời, lời lẽ rõ ràng, đâu ra đấy, toàn che mắt được ta, lừa ta một vòng thật lớn.
19.
Ta không tìm được sơ hở, tuy trong bụng còn nghi kị nhưng chỉ giấu trong lòng.
Bạch Chu càng lớn càng đẹp. Vẻ đẹp của y là dịu dàng đáng yêu, trong sáng ngây thơ, hệt như một tiểu công tử được nuông chiều trong lầu các. Nhưng cái khác biệt ở đây là y không hề kiêu căng cao ngạo, ngược lại vừa ngoan vừa ngọt, nhu nhuận hiểu chuyện khiến cho công tử nào gặp y cũng say như điếu đổ.
Thế là, không biết từ khi nào mà mọi người xung quanh vốn không chú ý gì tới Bạch Chu bỗng quan tâm chăm sóc y, vây quanh y, nịnh nọt y, lấy lòng y, hệt như chúng tinh phủng nguyệt.
Quãng thời gian đó ta không phải không nghi ngờ, nhưng mỗi lần phái người đi kiểm tra thì y như rằng ra về tay trắng. Bạch Chu rất quái dị, tuy không để lộ chút khác lạ nào nhưng cứ khiến lòng ta canh cánh không yên, cứ có cảm giác y biết trước được hành động của ta nên mới hoàn mỹ tránh thoát.
Đôi khi, ta thấy mình hệt như con kiến bò loạn trong lòng bàn tay y, không thể nào thoát ra.
20.
Cứ thế cứ thế, Bạch Chu như một ngọn lửa dày vò thân ta, không tài nào dập tắt. Điều quái dị là y càng xinh đẹp rực rỡ, ta càng như một đóa hoa tàn héo. Chỉ cần Bạch Chu đạt được bất cứ thứ gì, dường như ta sẽ mất đi thứ đấy. Y cất tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca, ta đột nhiên bị phong hàn, cổ họng không nói ra tiếng. Y nhảy một vũ khúc tuyệt trần, ta đi đường bị trật chân, nằm nghỉ ba ngày không dậy nổi. Bạch Chu đi đến đâu cũng tươi cười rạng rỡ, khiến người ta yêu thích không thôi, năm mười bảy tuổi liền trở thành hoa khôi trẻ nhất Hồng Nguyên Lâu, danh tiếng tốt đẹp không để đâu cho hết. Ngược lại, ta không lúc nào không gặp chuyện xui rủi, khí sắc kém dần, sức khỏe cũng trở nên không tốt. Đủ thứ chuyện quái dị mài mòn sự kiên nhẫn của ta, khiến ta ngột ngạt không tài nào thở nổi.
Ta bắt đầu ra tay với Bạch Chu. Nể tình y theo ta nhiều năm, ta không hạ sát chiêu, chỉ muốn kìm kẹp y lại, lôi y xuống đài làm một tiểu quan bình thường, không cho y làm mưa làm gió trước mặt thiên hạ nữa. Ai ngờ, bao nhiêu năm ta lăn lộn ở Hồng Nguyên Lâu thuận buồm xuôi gió, lần này vốn chỉ muốn khiến Bạch Chu dị ứng nổi mẩn một chút đã không hiểu ra sao mà bị vạch trần, còn bị người ta thêm mắm dặm muối thành muốn hại y thân bại danh liệt. Trước mặt tất cả quan khách, Bạch Chu che mặt khóc lóc nhìn ta, dáng vẻ không tài nào tin tưởng nổi. Y nức nở nghẹn ngào diễn cảnh huynh đệ tình thâm, trách ta là kẻ độc ác. Bằng chứng rõ ràng như núi cùng với lời tố khổ của Bạch Chu trước mặt mọi người trực tiếp khiến thanh danh tốt đẹp ta mất bao nhiêu công sức gây dựng đổ xuống sông xuống biển. Nhiều kẻ ôm thù với ta lại nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, lan truyền đủ thứ tin tức khó nghe. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng thật cũng thành giả mà giả cũng thành thật, không ai tin lời ta nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tâm Duyệt Quân Hề
Fiksi RemajaThể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE. Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng. "Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng...
