5

1.8K 145 9
                                    

Lam Yên Nhiên có cảm giác bản thân sắp phát điên. Nàng là chờ đợi đến mất bình tĩnh.

Đã năm ngày rồi! Thời gian đã trôi qua năm ngày kể từ khi lần cuối nàng gặp Ngụy Vô Tiện.

Mỗi ngày trôi qua Lam Yên Nhiên ngoan ngoãn nghe theo lời Giang Trừng ăn ngủ đầy đủ. Vị tiểu thúc thúc này cứ cách vài ngày lại đến, nhưng chỉ đến vào buổi tối. Mỗi lần Giang Trừng đến cũng chẳng nói gì, chủ yếu đến xem nàng có ăn uống đầy đủ hay không, thỉnh thoảng lại đem vài quyển sách hay vài món đồ chơi đến rồi lại bỏ đi. Hoàn toàn không đề cập đến một chút tin tức gì về Ngụy Vô Tiện.

Lam Yên Nhiên không hề đụng chạm đến những món đồ chơi đó và cũng không xem đến những quyển sách Giang Trừng đem đến, vì nàng không biết chữ. Nàng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện hết đi chơi lại lăn ra ngủ, hoàn toàn không được biết đến những thứ này.

Nàng hằng ngày cứ như người mất hồn. Khi thức dậy đã có thức ăn, ăn xong thì ngồi ngây ngốc trên giường. Suốt mấy ngày qua nàng không hề hé môi nói nữa lời. Những người hầu xung quanh còn tưởng rằng nàng bị câm nên mới im lặng như vậy.

Một, hai ngày đầu vẫn còn bình thường. Thị nữ mang đến thức ăn cho nàng và tặng kèm thêm ánh mắt ghét bỏ rồi phất áo rời đi.

Nhưng đến ngày thứ ba, thị nữ đó cơ hồ phát hiện nàng không để ý và không mách lẻo với Giang tông chủ hành vi nghênh ngang của mình. Lúc mang thức ăn đến, nếu như mọi ngày thì người thị nữ này sẽ rời đi ngay lập tức. Nhưng hôm nay náng lại, ngồi xuống ghế vắt một chân lên đùi, giọng đầy giễu cợt mà mắng.

"Cao sang cái gì? Ngươi là như vậy để cho ai xem. Nghiệt chủng của Ngụy cẩu mà còn dám vênh váo đòi người khác hầu hạ như một tiểu thư cao quý à?"

Nghe được những lời này, Lam Yên Nhiên chỉ cúi gầm mặt xuống. Đôi tay bất giác siết chặt.

Không thấy nàng trả lời, người thị nữ ấy như được nước lấn tới. "Ngươi bị câm sao? À đúng rồi! Cha người là Ngụy Vô Tiện mà. Hắn đúng là  người không ra người ma không ra ma. Là nam nhân mà lại sinh ra được thứ ký sinh như vậy. Con của kẻ không ra gì sinh ra thì không ra gì giống như cha của mình vậy."

Lam Yên Nhiên cảm thấy một thứ cuồn cuộn dâng trong lòng. Bàn tay trong góc áo siết chặt đến mức trắng bệt. Bờ môi nhỏ bím lại. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi tiếp tục im lặng. Xem như nàng làm lơ lời mắng chửi mẫu thân nàng.

Nhưng nàng không biết sự im lặng lặng đó lại châm ngòi cho cơn tức giận của người thị nữ kia. Thị nữ ấy nghĩ nàng là đang xem thường mình nên phát hỏa mà giẫn dữ đứng dậy. Đi đến trước mặt Lam Yên Nhiên hung hăng đẩy mạnh khiến nàng ngã nhào ra giường, chỉ tay xỉa xói vào mặt nàng mà mắng nhiếc, giọng đầy tức giận.

"Ngươi cao sang cái gì! Ngụy Vô Tiện đã chết rồi! Hắn là bị Giang tông chủ và Hàm Quang Quân giết chết, người chết hồn tan đến cả một mảnh xương vụn cũng chẳng còn."

"Thứ nghiệt chủng như ngươi sớm muộn cũng sẽ bị Tiên môn bách gia nghiền thành tro. Ngươi cứ đợi đấy."

Chửi rủa một tràng xong như xõa được nỗi giận, người thị nữ hừ lạnh phất áo bỏ đi.

[VONG TIỆN] ÁI NỮ CỦA ĐẠI MA ĐẦUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ