Nhưng rời căn cứ cũng không có nghĩa là sau này họ không thể gặp lại, nhà họ Kiều cũng ở Los Angeles, nếu có cơ hội thỉnh thoảng họ có thể bữa cơm cùng nhau ăn ở bên ngoài cũng không sao.
Phong Lăng cũng không quá đa cảm, cô chỉ gật đầu.
"Tính cách của cô đúng là tẻ nhạt thật đấy." Kiều Phỉ thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô.
Thực ra, trước nay, Phong Lăng vẫn luôn rất cảm ơn sự chăm sóc của Kiều Phỉ đối với mình, nhưng cô không biết thể hiện như thế nào. Nhất là sau khi người khác đối tốt với cô, tuy cảm kích trong lòng nhưng cô không biết phải cảm tạ ra sao.
...
Buổi tối, khi Lệ Nam Hành trở về nhà, vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy thảm trải sàn hơi thay đổi, dù nó đã được thu dọn ngăn nắp nhưng không giống như lúc anh ra ngoài, trên ghế sofa còn có đĩa trái cây, đồ đạc, vân vân.
"Chiều nay A K tới rồi hả?" Anh nhìn lướt qua vali hành lý trước cửa phòng ngủ.
"Vâng, tới rồi! Mấy người trong khác đội bắn tỉa cũng tới thăm."
"Thảo nào." Lệ Nam Hành nhìn thảm trải sàn lộn xộn: "Nhìn giống như đã bị một đám khỉ hoang ‘chà đạp’ vậy."
Phong Lăng: "..."
Khỉ hoang?
Trước đó, khi Tiểu Hứa ở ngoài phòng bếp đã nhìn thấy cô và Kiều Phỉ nói chuyện với nhau bên trong, sau đó lúc Kiều Phỉ dẫn mấy người đội bắn tỉa rời đi, Tiểu Hứa đi ngang qua cô đã nói một câu rằng: "Tề Thiên Đại Thánh của cậu đang ở bên cạnh, ngàn vạn lần đừng để khỉ hoang mê hoặc."
Cũng bởi vì lời này mà cô cười cả buổi.
Tốt xấu gì Kiều Phỉ cũng là phó sĩ quan huấn luyện của căn cứ, bên ngoài cũng là con nhà bề thế, đối nhân xử thế chu đáo, khéo léo, không giống bọn Tam và A K có tính cách bộp chộp, nếu thật sự nói giống khỉ hoang thì cũng là mấy người khác giống. Giả như Kiều Phỉ giống khỉ, vậy cũng nhất định là quân sư trong đám khỉ, hoặc là loại khỉ vừa nho nhã lại thận trọng.
"Tôi đã thu dọn rồi nhưng nhìn vào thì có thể vẫn hơi khác lúc anh đi, vậy để tôi thu dọn lại lần nữa." Phong Lăng vừa nói vừa muốn đi qua dọn dẹp thảm trải sàn.
Phong Lăng vừa đi tới thì đột nhiên lại bị Lệ Nam Hành đứng bên cạnh thảm trải sàn túm cổ áo xách lên, cô không đề phòng, lảo đảo, đầu va vào lồng ngực anh, người đàn ông thuận tay đè vai cô xuống, thế là trông như cô đang lao vào lòng anh vậy.
Người đàn ông ôm vai cô, cúi đầu nhìn cái đầu xù trong lòng, đưa tay lên sờ tóc cô: "Tôi không trách cậu làm nhà bừa bộn, nôn nóng thu dọn cái gì?"
Giọng điệu này của anh, nghe cứ như trong nhà có một cô vợ nhỏ tinh nghịch cần anh bận tâm, sau khi về nhà lại vội vàng dỗ dành vợ vậy.
Phong Lăng nhanh chóng lui ra, ngước mắt lên đã nhìn Lệ Nam Hành - người có vẻ đang khá vui.
Nhân lúc anh không có ở nhà, Phong Lăng đã quấn băng nịt ngực, quần áo trên người cũng đổi thành áo thun trắng ngắn tay mà cô hay mặc, không phải là bộ quần áo rộng thùng thình mấy ngày trước, cũng sẽ không lộ xương quai xanh nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
2, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió ấm không bằng anh thâm tình nt)
Ficción GeneralTác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu Tổng: 696 chương Phần 2: 200 chương tiếp (201-400)