227, C966: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (227)

466 5 0
                                    

Lại nhìn thấy sắc mặc của Lệ Nam Hành có hơi tái nhợt nhưng không quá rõ ràng, trong mắt của Phong Lăng chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Vừa rồi, khi ở bên trên núi, khi anh cõng cô trốn khỏi đám người kia, hình như Phong Lăng đã nghe thấy tiếng súng nhưng có vẻ viên đạn như không phải chỉ là lướt qua bên tai mà ghim vào thịt, âm thanh đó rất gần.

Nhưng khi ấy trạng thái tinh thần của Phong Lăng không đủ tỉnh táo.

Cô nhìn lưng Lệ Nam Hành thêm lần nữa, lập tức nhíu mày lại, thấp giọng gọi: “Lão đại...”

Nghe thấy giọng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành quay đầu nhìn, tưởng rằng cô khó chịu chỗ nào đó nên anh cúi người: “Đau chỗ nào hả? Ráng chịu một chút nữa được không?”

Khi người đàn ông cúi người xuống, Phong Lăng cố gắng quan sát động tác của anh kỹ hơn, không chỉ nhìn ra hành động cúi người của anh chậm hơn một chút mà vai cũng không dám cử động mạnh.

Hơn nữa, mùi máu nồng nặc đã bắt đầu xộc vào mũi cô và dường như vạt áo phía trước người anh cũng đã bắt đầu ướt đẫm máu tươi.

Quần áo anh đang mặc trên người đều là màu đen nên khi ý thức không tỉnh táo thì cô không quá để ý tới.

Nghĩ đến khoảnh khắc cô rơi xuống vách núi, Lệ Nam Hành vẫn dùng tay ôm chặt cô, không để cô rơi xuống. E là khi rơi xuống vách đá, anh cũng đã lấy thân mình làm đệm để lót bên dưới cho cô đè lên.

Rõ ràng Lệ lão dại đã bị thương, rất có khả năng viên đạn vẫn còn nằm trong phần bả vai phía sau của anh nhưng anh lại chẳng hề đả động gì đến chuyện ấy.

Phong Lăng không nói nên lời, chỉ nhìn anh trân trân, người đàn ông cũng cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt càng ngày càng nhợt nhạt của cô.

“Không phải sợ, chúng ta đều sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Người đàn ông nhìn thấu được suy nghĩ của cô, thấp giọng nói một câu.

Phong Lăng cong khóe môi: “Lão đại, có phải tôi đã làm liên lụy đến anh rồi không... Khi ấy, anh đã nói, nếu như tôi không muốn tới đây thì chỉ cần tôi mở miệng nói, anh nhất định sẽ giải quyết giúp tôi nhưng tôi lại cứ cố chấp đi tới đây. Ai ngờ người bên quân đội đã gài bẫy từ trước, bọn họ vốn không có ý định để cho tôi sống sót quay về. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ như này thì tôi đã không tới đây, hoặc là tôi không để anh tìm thấy, ở đây lặng lẽ chết một mình...”

Ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lùng: “Đừng nói là chết, cho dù cậu có hóa thành tro tôi cũng có thể tìm được cậu.”

Phong Lăng nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nhưng cũng chỉ cười vậy thôi, ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, không nhìn rõ được khuôn mặt của anh, ngay khi cô muốn nhắm mắt lại thì nghe thấy được tiếng quát lớn của anh: “Mở mắt ra!”

Cô khẽ nhíu mày, cố gắng tỉnh táo lại, hé mắt nhìn anh.

Hung dữ quá!

Nếu như anh đã không cho ngủ thì cô tìm chút chuyện gì đó để phân tâm vậy.

Phong Lăng hơi nhắm mắt lại chút rồi mở ra, cố gắng hít một hơi thật sâu: “Hình như tôi chẳng có gì có thể lưu lại để làm vật kỷ niệm cho người khác để họ nhớ đến tôi. Tôi biết rõ căn nhà mà anh mua cho tôi không phải là dùng tiền của tôi để mua, anh cứ chuyển lại thành tên anh đi… còn nữa…”

2, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió ấm không bằng anh thâm tình nt) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ