Trước buổi tối.
Nhân lúc Lệ Nam Hành vẫn đang ở trong phòng học giám sát động tác của đám học viên, Phong Lăng đi ra khỏi phòng, đến tìm huấn luyện viên trưởng.
“Huấn luyện viên trưởng, tối nay anh đừng đến sân thể dục.” Phong Lăng nói thẳng.
Tiết dạy hôm nay của huấn luyện viên trưởng đã kết thúc, anh ta đã thay đồ, chuẩn bị đợi bọn họ cùng đi đến sân thể dục. Nghe thấy câu nói này của Phong Lăng, đối phương ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao? Sợ tôi đánh không lại anh ta à?”
“Không phải, tôi chỉ cho rằng không nhất thiết phải đánh nhau, đấu hay không đấu không có nghĩa lý gì cả, anh có hiểu ý của tôi không?”
Huấn luyện viên trưởng đứng trước bàn, không nhúc nhích, nhìn Phong Lăng một lát rồi mới nói: “Có phải ý của cô là dù tôi có thể đánh thắng được anh ta hay không thì cô cũng không có bất kỳ cảm giác gì với tôi, vẫn có thái độ lạnh nhạt giống như với Trần Bắc Khuynh thôi đúng không. Chỉ vì tôi và cô có mối quan hệ đồng nghiệp, nên cô luôn rất khách sáo, không quá xa cách. Nhưng nếu tôi không cẩn thận đấu với Lệ Nam Hành một trận mà để lộ ra tình cảm của mình dành cho cô, cô sẽ thấy rất buồn bực khi mình bị kéo vào trong chuyện này?”
Phong Lăng: “…Nếu anh đã biết, vậy tại sao còn muốn đấu?”
Huấn luyện viên trưởng mỉm cười: “A Linh, cô không hiểu tâm lý của đàn ông đâu, thua là thua, thắng là thắng, thế nào cũng được, nhưng nếu hai người đã cùng thích một cô gái thì họ nên dùng phương thức của đàn ông để giải quyết. Dù tôi biết mình không đánh lại được anh ta, nhưng chí ít tôi cũng đã từng cố gắng.”
Phong Lăng quả thực không thể hiểu nổi.
“Còn nữa.” Huấn luyện viên trưởng nhướng mày nói: “Rất nhiều động tác võ thuật của cô giống với của anh ta, dù mấy ngày nay, Lệ Nam Hành chỉ giúp cô hướng dẫn học viên ở đây, không hề ra tay nhưng qua vài động tác, thân thủ và thói quen ra quyền, tôi có thể nhìn ra, bản lĩnh của cô chắc không phải đều là anh ta dạy chứ?”
Chỉ người luyện võ bài bản, cẩn thận nghiên cứu sâu mới có thể nhìn ra được những điều này qua tình tiết nhỏ như vậy.
Dù huấn luyện viên trưởng thật sự chưa chắc có thể đánh lại được Lệ Nam Hành, nhưng dẫu sao anh ta cũng đã làm trong nghề này nhiều năm, một động tác người khác tùy ý đánh ra, anh ta cũng có thể ghi nhớ cách đối phương ra chiêu.
Vậy nên dù mấy ngày nay anh ta không hề nói gì về chuyện Lệ Nam Hành được “thu nhận”, nhưng rõ ràng, không có chuyện gì qua được mắt anh ta.
“Tôi có một người bạn làm việc ở cục cảnh sát Los Angeles, cậu ấy đã từng nói với tôi về chuyện của căn cứ XI. Hôm đó tự dưng tôi cảm thấy hình như mình đã từng nghe được cái tên Lệ Nam Hành này ở đâu đó, nên đã cố ý kết hợp tìm kiếm thử bên phía Los Angeles. Dù tôi không tra ra được nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lệ ở trên mạng, chuyện của căn cứ XI đa số cũng đều được bảo mật, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhìn thấy cái tên Lệ Nam Hành ở mục người chịu trách nhiệm hợp pháp của căn cứ XI.” Huấn luyện viên trưởng vừa nói vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt trông có vẻ vẫn bình tĩnh của Phong Lăng: “Anh ta là người phụ trách của căn cứ XI, vậy thì cô là ai? Lúc trước, tôi luôn cảm thấy thân thủ của cô quá tốt dù tuổi còn rất nhỏ, tôi thấy rất hiếu kỳ không biết cô đã trải qua những chuyện gì. Bây giờ tôi không thể không nghi ngờ, có phải cô là thành viên xuất thân từ căn cứ XI hay không?”
BẠN ĐANG ĐỌC
2, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió ấm không bằng anh thâm tình nt)
Ficción GeneralTác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu Tổng: 696 chương Phần 2: 200 chương tiếp (201-400)