221, C960: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (221)

461 4 0
                                    

Căn cứ XI.

Ngay tối hôm ấy, Phong Lăng trở về căn cứ trong đêm, cô không chào hỏi bất kỳ ai, cũng không tìm bất kỳ người nào nói chuyện dù chỉ một câu. Cô thu xếp đống đồ đạc của mình cùng mấy bộ đồ chiến đấu và áo chống đạn lại rồi kéo chiếc vali rời đi, không làm phiền đến bất cứ ai.

Xe của Lệ Nam Hành đỗ ở bên ngoài, Phong Lăng nhìn thấy anh đã quay về căn cứ nhưng không chịu đi nghỉ ngơi, vậy nên cô đứng ở bên ngoài xe, nhìn anh rồi nói: “Lão đại, tự tôi đi ra sân bay được rồi, anh không cần tiễn tôi đâu.”

Lệ Nam Hành tùy tiện gác tay lên cửa xe, anh chỉ nhìn cô một cái rồi thu ánh mắt lại, lạnh lùng nói: “Ừm, chú ý an toàn, đi đường bình an.”

Từ sau khi cô quyết định đi Campuchia, Lệ Nam Hành chẳng nói lấy một lời nào tỏ ý níu giữ.

Rất rõ ràng là anh vô cùng hiểu tính cách của Phong Lăng, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù có nói thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không thay đổi.

Phong Lăng “ừm”, sau đó đi đến chỗ đỗ xe khác ở trong căn cứ, lái chiếc xe chạy đường dài rời khỏi.

Trên bầu trời căn cứ XI, trăng sáng, sao thưa, một chiếc xe đỗ nguyên tại chỗ, chiếc còn lại lao nhanh ra ngoài.

...

Bốn ngày sau.

Thành phố Xiêm Riệp, Campuchia.

Đây là ngày thứ ba Phong Lăng đến Campuchia. Mặc dù trước khi đi cô được bên quân đội Mỹ đưa cho tấm bản đồ địa hình và bản đồ khu vực lân cận Thung Lũng Rắn nhưng những tấm bản đồ này đã là của nhiều năm về trước, rất nhiều địa điểm đánh dấu cũng không còn rõ nữa. Phong Lăng mất ba ngày để làm quen với địa hình khu vực. Lúc ở trên máy bay, cô cũng tranh thủ học vội vài câu giao tiếp đơn giản của người Campuchia bằng điện thoại, sau đấy cô vừa dùng điện thoại để phiên dịch, vừa áp dụng những gì mà bản thân học được để đi theo những người dân sinh sống quanh đấy tìm hiểu tình hình ở đây.

Mặc dù bãi mìn ở gần đây có nhiều năm lịch sử, nhưng vì không có bất kỳ ai đi qua cho nên mìn vẫn chưa phát nổ, số mìn được chôn vùi ở dưới đất vô cùng nhiều, rất nguy hiểm.

Nhưng việc nguy hiểm hơn cả chính là ở dưới Thung Lũng Rắn này, rất nhiều loại rắn độc, cực kỳ đáng sợ.

Để tránh không bị rắn độc cắn, người dân trong thôn ngay từ khi sinh ra đã có tập tính bôi đủ các loại bột Realgar và bột đuổi rắn lên người, nếu không khi ở gần ruộng, bất kể lúc nào cũng có thể bị một con rắn độc chẳng rõ bò từ đâu ra đớp cho một phát.

Lâu dần, rắn sẽ không dám chạy vào trong thôn nữa, chúng chỉ có thể quanh quẩn ở Thung Lũng Rắn, mà nơi ấy thì lại chẳng một ai dám đi qua. Nghe người ta nói, ở dưới vách đá chỗ ngọn núi cao phía đằng trước kia chính là Thung Lũng Rắn.

Sau một hồi nghe ngóng, Phong Lăng lấy tấm bản đồ bên quân đội đưa cho mình ra để xem, vị trí mà bên quân đội muốn sử dụng chắc chắn là ở ngọn núi cao phía trước kia. Chỗ đấy thích hợp ẩn nấp, lại phù hợp để thiết lập một căn cứ quân sự nhỏ tạm thời.

2, Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (Gió ấm không bằng anh thâm tình nt) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ