🚲 Chương 91 🚲

141 6 2
                                    

Ngồi trên xe, Hàn Hiên mới gục ra ngủ.

Thấy anh cuộc mình bên ghế phụ, Chu Tẫn quay hỏi: "Cậu có ngủ không vậy?"

Chu Tẫn đêm qua cùng anh về nhà là ngủ ngay lập tức, nhưng Hàn Hiên phải chăm Hàn Minh không ngủ được. Thằng bé như thấy bố về là tỉnh dạy đòi chơi một hồi, mắt cứ mở to nhìn anh không chịu ngủ, Hàn Hiên phải dỗ đi dỗ lại gần tới sáng thằng bé mới chịu ngủ.

Kể ra từ ngày có con, Hàn Hiên mặc dù đi làm về nhưng vẫn dành thời gian chăm con. Chu Tuyết đôi khi còn stress khó chịu, anh cũng chẳng than thở gì. Chu Tẫn cũng chứng kiến tất cả, biết cậu ta vất vả như nào, Hàn Hiên cũng chỉ tâm sư với mỗi anh, nhưng vẫn bị anh chế nhạo một câu: "Ai bảo ngu."

Hàn Hiên đang muốn chia sẽ bớt gánh nặng, nghe được câu này lập tức quay ra cáu kỉnh: "Ngu nên cậu mới được gặp Hàn Minh, thích nói tôi à? Sau này tôi sẽ nói với Hàn Minh là cậu ghét nó, không thích nó ra đời."

Chu Tẫn đang lái xe phải quay sang chửi thề: "Tôi chửi cậu chứ không chửi cháu mình."

"Ai bảo cậu cứ chửi bố nó làm gì?"

"Tên khốn cậu, tôi chửi là còn may cho cậu đó. Lúc trước không phải tôi bận lo nhà máy, không thì đã đập cậu chết."

"Hàn Minh không có bố sẽ buồn lắm."

Suýt nữa thì Chu Tẫn phải dừng xe lại đánh nhau một trận.

Buổi chiều, vẫn chưa thấy Tử Cảnh Thành gọi đến.

Chu Tẫn đi đến chỗ làm việc gặp Hàn Hiên hỏi chuyện: "Tử Cảnh Thành vẫn chưa gọi đến à?"

Hàn Hiên lắc đầu.

"Đã mấy ngày rồi?"

Tử Cảnh Thành nói là sẽ gọi lại ngay, vậy mà hôm nay là ngày thứ ba vẫn chưa thấy thông tin của cậu ta nữa.

Hàn Hiên nghi ngờ hỏi: "Liệu cậu ta có đáng tin không vậy?"

Chu Tẫn trầm mặc.

Hàn Hiên lại hỏi: "Cậu đưa hết tiền của mẹ cho cậu ta rồi sao?"

Lúc này Chu Tẫn mới thấy hơi lo lo.

Tử Cảnh Thành ăn chơi từ nhỏ, lúc nào cũng đốt tiền của bố mẹ. Vừa mới báo bố mẹ một khoản tiền lớn mới bị bắt đi Mỹ, có thể bây giờ cũng rất cần tiền.

"Hay chúng ta tới nhà tìm?"

Nhưng chơi với nhau bao nhiêu năm, Chu Tẫn vẫn dành một sự tin tưởng nhất định: "Không cần đâu. Cậu ta nói vậy chắc là không lừa. Cậu ta giàu như thế. Dù sao cũng là chúng ta đưa tiền trước mà, Tử Cảnh Thành đã nói là không cần tiền."

Hàn Hiên vẫn lo ngại: "Vấn đề là, liệu chú Tử có chịu nghe cậu ta nói."

"Ừ." Tự nhiên Chu Tẫn mới thấy dại: "Đáng lẽ chúng ta nên kêu Tử Cảnh Thành đưa chúng ta đến nói chuyện."

Bốn ngày sau đó, vẫn chưa có hồi âm của Tử Cảnh Thành, Chu Tẫn đã thử nhiều gọi điện nhiều lần, có điều số điện thoại của cậu là đều không liên lạc được nữa.

Lúc đó cả hai bắt đầu mới nghĩ đến những điều tiêu cực.

Lúc tũng quẫn nhất mới dựa vào Tử Cảnh Thành, giờ tuyệt vọng nhất, cũng là nhờ Tử Cảnh Thành.

Em Là Một Đời [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ