Chương 111: Đủ rồi!

1.6K 71 25
                                    

Lúc nào rồi...

Lục Nam Thâm thật ra hiểu rằng Hàng Tư muốn xoa dịu mâu thuẫn, dù sao họ cũng đang ở trong nhà người ta, khiến đôi bên đều khó xử sẽ chẳng hay ho gì.

Niên Bách Tiêu thính tai: "Thay thế cái gì? Thay thế ai? Cô còn chưa bảo vệ được bản thân mình nữa là." Đương nhiên, vào lúc này anh ấy cũng chỉ nói vậy thôi, làm sao lại thật sự so đo việc ai thay thế ai để rút bớt ví tiền của Lục Nam Thâm chứ? Quan trọng hơn, Lục Nam Thâm là phường keo kiệt, muốn rút tiền ra khỏi ví của cậu ta chẳng dễ chút nào.

Sau khi đưa Đại Ương về phòng rồi, bố Vân Vân cũng lập tức ra ngoài ngay, mẹ Vân Vân sợ Đại Ương lại gây rối nên ở lại trong phòng canh chừng. Bố Vân Vân áy náy lắm, nhưng cũng tỏ ra khá căng thẳng, vội hỏi họ không biết có phải Đại Ương đã trúng chiêu rồi không?

Lục Nam Thâm lẳng lặng đứng trước mặt ông, chắn Hàng Tư sau lưng mình, nói với cô: "Thay bộ quần áo đi."

Cổ áo của Hàng Tư đã bị xé rách tương đối, nhưng nãy giờ cô vẫn đang lấy tay giữ rịt, nhất thời quên luôn cả sự ngượng ngập của bản thân, được Lục Nam Thâm nhắc nhở cô mới sực nhớ ra, vội vàng quay vào phòng.

"Không rõ tình trạng của Đại Ương có phải là trúng chiêu hay không, tôi chỉ nhìn thấy anh ta đang giở trò đồi bại." Lục Nam Thâm nhìn bố Vân Vân, ngữ khí rất lạnh lùng.

Bố Vân Vân sốt sắng: "Chắc chắn là có vấn đề rồi, tôi hiểu tính cách thằng bé ấy nhất. Bình thường nó không vậy đâu, nó làm gì có cái gan ấy?"

Lục Nam Thâm đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng: "Bình thường không dám, nhưng cậy một số điều kiện thì cũng chưa biết có dám hay không."

Bố Vân Vân sững người.

Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh cười khẽ: "Làm như vậy bỉ ổi quá rồi thì phải."

Bố Vân Vân tỉnh lại, vội vàng hứa hẹn: "Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, Đại Ương không phải là đứa không biết phân biệt nặng nhẹ, không thể nào."

Hàng Tư thay quần áo nhanh gọn, khi trở ra đã thay sang một chiếc áo phông đơn giản, dấu vết trên cổ không thể che hết được, vẫn cứ lồ lộ ra đó.

Lục Nam Thâm nhìn cô thật nhanh, khi thấy dấu ấn trên cổ cô thì sắc mặt vẫn rất khó coi.

Bố Vân Vân thấy vậy, biểu cảm khó nói thế nào cũng đủ biết.

Hàng Tư không muốn làm lớn chuyện này, nói nhẹ nhàng: "Nếu anh ấy cố tình diễn kịch, cùng lắm đợi anh ấy tỉnh lại thì đấm cho một trận, chỉ sợ anh ấy trúng chiêu thật thôi."

Nghe thấy vậy, Lục Nam Thâm hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Bố Vân Vân gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, tôi đúng là có ý này đấy. Thằng nhóc đó mà dám cố tình làm vậy, không cần đến hai cậu, tôi cũng sẽ đấm nó một trận. Nhưng tình hình của biệt thự, các cậu cũng biết rồi, bây giờ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Niên Bách Tiêu cười khẽ: "Một khi phát hiện ra anh ta cố tình, chắc chắn chúng tôi sẽ ra tay."

Sắc mặt bố của Vân Vân cứng ngắc lại, lát sau ông còn muốn nói thêm điều gì nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Lục Nam Thâm sải rộng bước chân lao ra ngoài.

Tứ trùng miên - Ân Tầm (C1 - C200)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ