Chương 47

1 0 0
                                    

Nhìn con gái sắp bị mê hoặc bởi lời nói ngọt ngào, Đào Đào dứt khoát cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: "Sắp 8 giờ rồi, hai người định không ăn sáng sao? Bánh Sữa Nhỏ, ngoan ngoãn ăn sáng xong mẹ có thể thưởng cho con xem một tập Heo Peppa."

Sự chú ý của Bánh Sữa Nhỏ lập tức chuyển hướng sang Heo Peppa: "Thật không mẹ?"

Đào Đào gật đầu: "Thật, mẹ đã mang theo máy tính bảng rồi."

Mắt của Bánh Sữa Nhỏ sáng lên, rất tích cực đáp lại lời của mẹ: "Con muốn ăn cơm!"

Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng: "Cơm đâu?"

Trình Quý Hằng cực kỳ ngoan ngoãn: "Trên bàn rồi."

Đào Đào nhìn chiếc bàn ở giữa hai giường, lúc này mới nhìn thấy trên bàn xếp đầy những hộp cơm giữ nhiệt, nhìn qua một lượt ít nhất cũng bảy tám hộp, cô không khỏi kinh ngạc: "Làm sao lại nhiều như thế này?"

Trình Quý Hằng: "Anh không biết hai mẹ con muốn ăn gì, nên bảo dì giúp việc làm nhiều một chút." Anh lại nói thêm: "Góc tường có một chiếc ghế ăn cho trẻ con."

Đào Đào nghe vậy thì quay người lại, nhìn thấy một chiếc ghế trẻ con màu hồng ở góc tường, hơn nữa còn mới tinh, vừa nhìn biết ngay là mua mới.

Chiếc xe hôm nay hai mẹ con ngồi cũng trang bị ghế ngồi cho trẻ nhỏ.

Cô không thể không thừa nhận, tuy Trình Quý Hằng khiến cô không thể nhìn thấu, nhưng anh thực sự rất cẩn thận tỉ mỉ.

Sau đó, cô chuyển chiếc ghế cho trẻ nhỏ lại bên cạnh giường bệnh, nhưng không bế con gái ngồi lên chiếc ghế ngay, mà cúi lưng xuống lắc cái tay cầm phía dưới giường bệnh.

Cùng với động tác của cô, nửa phần trên của giường bệnh dần dần được nâng lên, lưng của Trình Quý Hằng dựa lên tấm đệm giường, phần bụng không cần dùng lực vẫn có thể ngồi dậy, cũng không cần lo lắng sẽ đụng phải vết thương.

Sau khi điều chỉnh xong độ cao của giường bệnh, Đào Đào lại lấy ra một chiếc bàn nhỏ từ dưới giường, mở bốn chân bàn ra, đặt chiếc bàn trước người Trình Quý Hằng, sau đó mới bắt đầu bày cơm.

Quá trình này giống hệt bốn năm trước, cô quả là quen việc dễ làm.

Trình Quý Hằng luôn nhìn chằm chằm vào cô, ý cười dịu dàng trong ánh mắt , lại mang theo mấy phần đắc ý.

Đào Đào mở nắp hộp cơm đầu tiên, bên trong là xíu mại, lúc đặt hộp cơm lên bàn, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh cười cái gì?"

Trình Quý Hằng: "Anh đang nghĩ người đàn ông nào mà tốt số như thế này, có thể gặp được mẹ bọn trẻ nhân từ và dịu dàng như vậy."

Bây giờ Đào Đào căn bản không trúng chiêu này của anh.

Anh là một kẻ lừa đảo, không có một câu nói thật lòng phát ra từ miệng anh.

"Dù sao thì anh cũng không có cái số này." Đào Đào hoàn toàn không vui vẻ gì với anh, nói xong thì không để ý đến anh nữa, tiếp tục bày thức ăn.

Rõ ràng là đang tức giận.

Trình Quý Hằng muốn dỗ cô, nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, vì không biết mình đã làm gì khiến cô tức giận.

Mật Đào - Trương Bất NhấtWhere stories live. Discover now