Chương 46

1 0 0
                                    

Đào Đào đưa con gái ra ngoài thì cũng mới 7 giờ, sáng sớm trên đường xe rất ít, tài xế rất nhanh đã đưa hai mẹ con đến Viện y học, sau đó lại dẫn họ đến khoa nội trú. Anh ta có nhiệm vụ đưa phu nhân và tiểu thư đến của phòng bệnh.

Bệnh viện buổi sáng rất đông, Đào Đào sợ con gái bị lẫn vào trong đám đông nên không để cô bé xuống đất, ôm con vào lòng suốt dọc đường.

Khi gần đến cổng khoa nội trú, cô nhìn thấy phía xa có một dáng người rất quen thuộc.

Là Tô Yến.

Khoảnh khắc đó cô có chút gượng gạo, vì kể từ ngày Trình Quý Hằng được đưa vào ICU, họ vẫn chưa liên lạc với nhau.

Tô Yến nói, cả hai người phải bình tĩnh lại vài ngày.

Có lẽ lời anh ấy nói cũng đúng, với tình hình bây giờ, cảm xúc của họ đang rất rối bời, dẫu sao chuyện xảy ra cũng rất đột ngột, chưa có ai chuẩn bị tâm lý cả, thực sự cần bình tĩnh lại.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô càng kiên định với suy nghĩ trước đây của mình.

Mấy hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, việc quan trọng nhất là suy nghĩ về tương lai của con gái, sau đó là suy nghĩ đến tương lai của chính mình. Nhưng bất luận dù từ phương diện nào đi nữa, cô cũng không thể coi nhẹ Trình Quý Hằng được, nên cô phải từ chối Tô Yến.

Cô không muốn cũng không thể làm chậm trễ Tô Yến nữa.

Nhưng cô vẫn chưa biết phải nói với anh ấy quyết định của mình như thế nào, vì cô không muốn làm anh ấy tổn thương.

Lần tình cờ gặp gỡ này khiến cô không biết phải làm sao.

Nhưng may mắn thay, Tô Yến không nhìn thấy cô, anh ấy đang nói chuyện với người khác, người đó cô cũng biết, là mẹ của Tô Yến.

Mẹ của Tô Yến là một người rất lợi hại và khó đối phó, Đào Đào cũng biết bà ấy không thích mình, nên không định chào Tô Yến. Cô vốn định ôm con gái đi thẳng đến khoa nội trú, nhưng ngay khi cô định bước vào bệnh viện, cô nhóc trong tay đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, khích động kêu lên: "Chú Tô!"

Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui mừng, cô bé đã rất lâu không gặp chú Tô rồi. Cô bé rất thích chú Tô, vì chú Tô vừa đẹp trai lại đối xử với cô bé rất tốt, luôn đưa cô bé đi chơi còn mua cho cô bé rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt.

Bước chân của Đào Đào không khỏi khựng lại.

Người tính không bằng trời tính, không ngờ cô nhóc này lại quan sát kỹ như vậy.

Nhưng cũng không thể trách con gái nhiều lời, vì cô bé không biết gì cả, cô bé chỉ đang nhiệt tình bày tỏ sự yêu mến của bản thân mà thôi.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không có quá nhiều cảm xúc vướng bận như vậy, không cần phải che giấu những suy nghĩ thật trong lòng, cũng không cần phải che đậy và giả vờ, nên mới nói trẻ con luôn nói những lời thật lòng.

Tô Yến vốn dĩ đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vừa nghe thấy tiếng gọi của Bánh Sữa Nhỏ, anh ấy lập tức quay đầu lại nhìn, có hơi kinh ngạc: "Đào Tử?"

Mật Đào - Trương Bất NhấtWhere stories live. Discover now