Chương 25: Phấn đấu trở thành cô gái đa tài

4.6K 186 3
                                    

Chu Tiểu Vân vui mừng quay đầu: "Thầy Phương, thầy đồng ý thật sao. Tuyệt quá!"

Phương Văn Siêu cười nói: "Tuổi em còn quá nhỏ. Học đàn accordion rất tốn sức, ngón tay không đủ độ dài nên không thể với tới tất cả phím đàn. Đàn accordion nặng như thế em không cầm nổi đâu. Thế này đi, đầu tiên thầy dạy em thổi kèn harmonica, đợi em thổi quen sẽ học tiếp đàn accordion. Lúc thầy mới bắt đầu cũng học kèn harmonica trước."

Phương Văn Siêu nói đến đây, lấy ra từ ngăn kéo bàn một cây kèn harmonica. Cây kèn này màu hồng, dài hơn 20 cm, cầm trong tay rất nhẹ: "Đây là kèn harmonica trước đây thầy dùng, qua nhiều năm đã cũ rồi. Thầy đưa nó cho em, hằng ngày nhớ thường xuyên luyện tập."

Tuy nói thế nhưng ánh mắt Phương Văn Siêu dừng trên cây kèn lộ rõ vẻ lưu luyến và yêu quý, có thể thấy đây là vật thầy rất quý trọng. Chu Tiểu Vân rất vui vẻ khi thấy Phương Văn Siêu nghiêm túc, cô quyết tâm luyện tập thật tốt, không phụ tấm lòng của thầy.

Từ đó về sau, hằng ngày sau khi tan học cô đến phòng của Phương Văn Siêu trong ký túc xá, học kèn nửa tiếng đồng hồ. Cô lại phát hiện thêm một ưu điểm của thầy: vô cùng kiên nhẫn. Dù cô thổi khó nghe cỡ nào, thầy đều cổ vũ, khích lệ đôi câu. Có lúc, chính cô tự thấy mình thổi không lọt tai nổi, nhưng thầy không lấy làm phiền, kiên trì dạy lại cô một lần nữa. Một dụng tâm, một nghiêm túc học, rất nhanh Chu Tiểu Vân có thể thổi những bài đơn giản.

Chu Tiểu Vân rất chăm chỉ, không dám chiếm dụng quá nhiều thời gian của Phương Văn Siêu, hết nửa tiếng sẽ tự động về, còn thường xuyên quét dọn ký túc xá giúp thầy. Đối với bé gái chăm chỉ này, Phương Văn Siêu không khỏi nảy sinh vài phần kính trọng, hơn nữa Chu Tiểu Vân học nghiêm túc, tranh thủ tập luyện lúc chăn vịt nên tiến bộ thần tốc. Phương Văn Siêu vốn không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của bạn nhỏ nên bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc dạy thổi kèn harmonica, nghĩ thầm không chừng có thể đào tạo được một mầm non tốt.

Ngô Mai truy hỏi Chu Tiểu Vân hằng ngày sau khi tan học đi tìm thầy Phương làm gì, cô tùy tiện lấy cớ nói mình giúp thầy sửa bài. Ngô Mai nghĩ cô bạn là người học giỏi nhất lớp có thể có việc đó thật nên không hỏi thêm, tan học đi với Vương Tinh Tinh về trước.

Về phía cha mẹ, Chu Tiểu Vân cũng lấy lý do tương tự. Ba Chu mẹ Chu thấy Chu Tiểu Vân tự sắp xếp cuộc sống của mình chu đáo, nên càng ngày càng ít hỏi đến cô. Về sau, cho dù trời tối muộn cô mới về cũng không tra hỏi cô đi đâu, việc này giảm bớt cho cô không ít lời nói dối.

Chu Tiểu Vân vừa chăm chỉ học kèn harmonica đồng thời không quên dùng bút máy luyện chữ. Giờ tuổi cô còn nhỏ, đi học chưa cần dùng bút máy, nhưng cô muốn luyện chữ làm nền tảng cho tốt, lớn lên ít luyện bằng bút máy hơn, dành thời gian học viết bút lông.

Kiếp trước, Chu Tiểu Vân vẫn vì mình có vẻ ngoài thanh tú nhưng khí chất chưa đủ mà cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, kiếp này đương nhiên cô muốn tranh thủ lúc tuổi còn nhỏ luyện chữ thật đẹp.

Về phần người dạy, hắc hắc, trước mắt không phải có sẵn thầy Phương sao?

Phương Văn Siêu viết chữ Khải rất đẹp, nét chữ sắc bén có lực. Chu Tiểu Vân không am hiểu lắm cũng nhìn ra trong việc viết chữ, thầy khổ công tập luyện không ít.

Năm ấy, giáo viên tốt nghiệp sư phạm có tố chất rất tốt, hiểu cầm kỳ thư hoạ, hát hay đàn giỏi. Ở trường sư phạm, Phương Văn Siêu là tài tử nổi danh, có thể chơi đàn accordion, viết thư pháp rất đẹp, tiếng phổ thông tiêu chuẩn đến nỗi có thể làm phát thanh viên. Nếu không phải trường tiểu học Hưng Vượng thiếu giáo viên tốt nghiệp chính thức từ trường sư phạm, thầy hiệu trưởng nộp đơn lên huyện yêu cầu từ lâu, anh cũng không đến trường tiểu học ở nông thôn này dạy học. Chu Tiểu Vân ngẫu nhiên gặp được Phương Văn Siêu không thể không nói cô rất may mắn.

Chu Tiểu Vân không dám nói thẳng muốn thầy dạy cô luyện chữ nên thường xuyên cầm tờ giấy mình viết đưa cho thầy nhờ xem hộ. Thích dạy trò ngoan, không chút tâm cơ Phương Văn Siêu nhiệt tình chỉ điểm mấy lần mới đoán ra, mệt cho cô nhóc kia lại đánh chủ ý lên đầu mình đây.

Phương Văn Siêu nhìn cô bé trước mắt, chững chạc, tỏ vẻ khiêm tốn đến hỏi thầy có chút dở khóc dở cười. Cô nhóc này vòng vo thế làm gì, muốn học cứ nói thẳng ra là được mà.

"Thầy Phương, thầy xem, đây là em tranh thủ giờ ra chơi tập viết từ mới, thầy xem hộ em xem em viết có đúng chính tả không?" Chu Tiểu Vân làm ra vẻ học trò ngoan cần học hỏi nhiều, đưa chữ cho Phương Văn Siêu nhìn.

Phương Văn Siêu liếc mắt, phát hiện ra so với mấy lần trước được mình vô tình hướng dẫn, chữ của Chu Tiểu Vân đã có tiến bộ rất lớn, tinh tế thậm chí có thêm vài phần sắc nét, nhìn qua không ai có thể biết đây là chữ của một bé gái mới học lớp một.

"So với mấy lần trước, chữ của em viết khá hơn, nhưng vẫn còn mấy chỗ chưa đúng..."

Phương Văn Siêu chỉ ra mấy chỗ không chuẩn, Chu Tiểu Vân nghe kĩ, thầm ghi nhớ lời của thầy trong đầu. Đợi thầy nói xong cô rất tự giác về bàn viết lại.

Phương Văn Siêu nhìn Chu Tiểu Vân cúi đầu nghiêm túc luyện chữ, cảm thấy trong lòng mềm mại. Có học trò như thế, giáo viên nào không thích? Sau này, dạy cô bé luyện bút lông đi!

Vương Tinh Tinh vừa tan tiết liền lao ra sân chơi, đến lúc đầu đầy mồ hôi mới trở lại phòng học thì thấy Chu Tiểu Vân vẫn ngồi ở bàn luyện chữ, cảm thấy không hiểu: "Chu Tiểu Vân, tan tiết cậu không ra ngoài chơi à? Ở đây tập viết làm gì?"

Chu Tiểu Vân cười cười không dừng bút: "Tớ đang luyện chữ."

"Cái gì? Cậu còn luyện chữ á? Cậu viết chữ đẹp hơn bọn tớ nhiều, giờ còn phải luyện thêm á? Đừng viết nữa, mỗi ngày đều viết không chán à, ra ngoài chơi đi. Chúng ta đi nhảy cước nhé?" Vương Tinh Tinh đề nghị, sắp đến mùa đông, nhảy cước là trò các bé gái thích nhất.

Chu Tiểu Vân không chịu đi: "Cậu đi đi, tớ viết thêm một ít đã."

Vương Tinh Tinh hơi tức giận: "Thật đúng là, có lòng tốt rủ cậu đi chơi, cậu lại không thèm để ý. Muốn học cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ, ra chơi rồi vào viết tiếp không được à?"

Thấy Vương Tinh Tinh đáng yêu, phùng má trợn mắt, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ đặt bút xuống, biết lại từ chối sẽ khiến bạn tức giận: "Được rồi, đi thôi đi thôi, cậu đừng giận, giờ tớ đi rồi mà."

Vương Tinh Tinh đổi giận thành cười, biểu cảm chuyển biến cực nhanh làm cho Chu Tiểu Vân kinh ngạc, kéo cô ra ngoài nhảy cước.

Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân (quyển 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ