Chu Phương đạp xe đến nhà anh Hai Chu Quốc Cường, nhìn thấy nhà cũ đã bị phá bỏ, đang bắt đầu đổ nền, không nhịn được kinh ngạc: "Anh Hai chị Hai, em vừa nghe nói anh chị xây nhà lầu nên bớt chút thời gian qua đây xem có gì cần em giúp không. Mới đó mà anh chị đã bắt đầu khởi công rồi. Tốc độ thật không chậm!"
Chu Quốc Cường khởi động xe ba bánh đang định ra ngoài, thấy em gái tới thì dừng xe lại hàn huyên mấy câu.
Từ trước đến nay tình cảm của Chu Phương với Chu Quốc Cường thân thiết nhất, đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh Hai, anh nghĩ anh có đủ tiền xây nhà không? Nếu không đủ phải nói ngay với em, hơn thì em không có nhưng ba nghìn năm nghìn vẫn đủ, đừng khách sáo."
Trong lòng Chu Quốc Cường rất cảm động, vẫn là em gái tốt, anh Cả và em Ba nói thì dễ nghe, cũng đã thông suốt nhưng không hề nói mấy lời này: "Không cần đâu, anh và chị Hai em dành dụm mấy năm, đại khái tiền cầm trong tay xây nhà hẳn là đủ. Cám ơn sự quan tâm của em, nếu thiếu chắc chắn anh sẽ nói với em."
Chu Phương oán trách nói: "Anh Hai, anh nói cái gì khách sáo thế. Chúng ta là anh em ruột mà, em không quan tâm anh thì quan tâm ai! Trong bốn anh em anh là người đầu tiên xây nhà lầu, đã cho họ Chu chúng ta vinh dự rất lớn!"
Lời này đúng như lời trong lòng Chu Quốc Cường, ông kích động nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, em xem trong thôn mới có ba, bốn gia đình xây nhà lầu. Lần này anh xây nhà cũng được coi là hộ tương đối khá giả trong thôn. Đúng là anh muốn người trong thôn nhìn anh, nhìn Chu Quốc Cường anh cũng có ngày này. Mấy năm trước nghè khó, bọn nhỏ muốn đọc sách cũng không chi nổi tiền, sao có thể nghĩ anh cũng có ngày hôm nay chứ? Nói đi nói lại, đều phải cảm ơn em lúc đó cho anh vay tiền mua xe ba bánh!"
Chu Phương nhớ lại mấy năm trước anh Hai Chu Quốc Cường lo lắng không yên đến vay tiền mình, không khỏi bật cười.
Triệu Ngọc Trân biết ý định của Chu Phương khi đến đây thì cảm động lắm. Chuyện dệt hoa trên gấm thì ai cũng thích làm, nhưng người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã ít lại càng ít, vẫn là Chu Phương tốt nhất! Một phần tâm ý này không nhận cũng phải nhận.
(Ý nói, khi thành công thì người người bu vào nịnh nót, ví như dệt hoa trên gấm, làm sự vật đã đẹp lại càng đẹp hơn. Còn khi người đó khó khăn thì hiếm có người dám giúp đỡ – đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi)
Chu Phương dịu dàng từ chối ý tốt của vợ chồng Chu Quốc Cường muốn giữ bà ở lại ăn cơm, nói thẳng trong nhà còn hai đứa đang chờ mình rồi đạp xe về. Để lại hai vợ chồng sau lưng than thở nửa ngày.
Thời điểm mấu chốt này mới nhìn rõ lòng dạ con người!
Đương nhiên, hai anh em khác cũng xem như không tệ. Chu Quốc Phú không nói hai lời đã thu xếp cho Tiểu Bảo và Nhị Nha nhà mình, thông cảm hai vợ chồng mình bận bịu không có thời gian con cái, không chỉ cho chỗ ngủ mà lo cả vấn đề ăn uống khiến mình bớt đi không ít chuyện. Hai vợ chồng em Ba không có việc gì thì sẽ đến thăm Đại Bảo và Đại Nha, coi như là không tồi.
Triệu Cương em trai Triệu Ngọc Trân nhận việc chở gạch, chở xi – măng, kéo thép vân vân. Lúc thanh toán chỉ lấy tiền vật vốn khiến cho Chu Quốc Cường bớt đi không ít tiền.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân (quyển 1)
SonstigesTác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình Nguồn: magnolia1314.wordpress.com Bỏ học sớm, yêu sớm, kết hôn, sinh con sớm, khó khăn chồng chất khiến Chu Tiểu Vân cãi vã với chồng, rồi bị tai nạn. Linh hồn cô một lần nữa quay về năm 6 tuổi. Vận mệnh trao...