15

8.8K 674 31
                                        

-Gì cơ?

Mẹ của JungKook. Người phụ nữ khó tính và nghiêm khắc mà anh đã được nghe từ trước đến giờ sao?

-Sao hôm nay lại về sớm thế không biết!- JungKook gắt nhẹ. Dường như sự có mặt của mẹ khiến cậu không mấy thoải mái.

-Vậy anh có cần trốn đi không?- TaeHyung lén nhìn ra cửa.

-Không! Không cần!

JungKook nói sau đó đứng lên vừa lúc đó mẹ cậu bước vào.

-Con làm gì mà mẹ gọi mãi không nghe ?-Soo In bước vào, vừa nói dứt câu liền nhìn thấy TaeHyung ngồi trên giường- Đây là ai?

TaeHyung lúc này vội đứng dậy cúi đầu chào.

-Chào cô, cháu là Kim TaeHyung học cùng trường với JungKook ạ!

Soo In nhíu mày, cái tên này nghe rất quen, hình như là bà có biết qua.

Soo In chỉ gật đầu sau đó nói.

-JungKook! Mẹ cần nói chuyện riêng với con!

JungKook im lặng rồi theo Soo In ra ngoài. TaeHyung lo lắng nhìn theo, không biết có phải vì anh mà cậu bị mẹ mắng không.

-Dạo này con làm sao vậy? Hay đi sớm về muộn, lại còn dắt người lạ về nhà?

- Anh ấy không phải người lạ! Anh ấy là người yêu của con!-JungKook bình tĩnh nói.

-Cái gì? Người yêu? Đây là thời điểm nào mà con còn có người yêu? Hơn nữa lại là một đứa con trai?- Soo In chỉ tay vào phòng cậu, giọng tăng lên vài phần.

-Tại sao con không có quyền làm những gì mà con thích? Từ trước đến nay con đều làm theo ý muốn của mẹ rồi!- JungKook cười nhạt.

-Mẹ muốn những điều tốt cho con thôi, tại sao con lại nói như vậy?- Bà ta biết rõ, đối với JungKook càng nghiêm khắc thì sẽ càng cứng đầu hơn, bà dịu giọng.

-Tốt cho con? Tốt cho con hay cho mẹ?

-Con...

-Mẹ có thể bắt con học hành và làm việc theo ý mẹ muốn, nhưng dù sao đây cũng là cuộc đời của con! Con muốn làm những gì mình thích!

JungKook nói sau đó lạnh lùng quay lưng đi. Giữa cậu và mẹ từ lâu đã nguội lạnh không thể cứu vãn nữa.

TaeHyung đứng ở cửa nghe toàn bộ câu chuyện. Anh thấy lòng mình quặn đau, JungKook chắc là buồn lắm, vì phải cảm thấy cô đơn trong chính mái ấm của mình mà người mẹ thì thờ ơ vô tâm.

JungKook mở cửa vào phòng lúc đó TaeHyung đã nhích ra khỏi cửa.

-Em đưa anh về! Xin lỗi hôm nay nhà em có việc!

Cậu nói rồi lấy áo khoác cho cả anh và cậu.

-Anh biết rồi! Không sao đâu!- TaeHyung đáp rồi theo cậu xuống nhà.

Đến khi về đến nhà, anh đứng ở cổng nhìn cậu lái xe đi mới thở ra nặng nề.

-Là Kookie à? Sao không bảo nó vào nhà chơi?

SeJin ở trong đi ra nhìn anh đứng sững sờ theo chiếc xe kia.

-Cậu ấy có việc thôi! Chúng ta vào nhà đi!

kooktae 'lost'Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ