TaeHyung cảm nhận cả người mình nặng trĩu. Tay chân hoàn toàn nhấc lên không nổi nữa, mắt thì từ từ hé ra.
Phía trước là khoảng không gian màu trắng bao trùm, nhìn kĩ một lúc mới biết là bưc tường trắng, và anh thì đang nằm trên giường. Đây là bệnh viện.
Thấy anh có chuyển động JiMin hô lên.
-TaeTae cậu tỉnh rồi?
SeJin cũng giật mình đứng dậy xem xét anh.
-Tỉnh rồi sao? Còn đau chổ nào không?
TaeHyung nói không ra hơi, anh khẽ lắc đầu. Tay anh đang được truyền nước biển.
-Thiệt cái tình! Mày đi đâu làm gì mà để ra nông nổi này? Ăn uống thì không ăn để cho suy nhược cơ thể!
SeJin không ngừng trách mắng anh nhưng bây giờ anh đã không còn tâm trạng để nghe nữa.
-Thôi được rồi chú đừng nóng! Cậu ấy vừa tỉnh lại thôi, chúng ta hãy để cậu ấy nghỉ ngơi đi ạ!- JiMin nói rồi dìu SeJin ngồi xuống ghế- Bỏ mấy đứa nhỏ ở nhà một mình chắc không ổn, chú về nhà đi TaeTae để cháu lo cho!
SeJin nhìn anh rồi lại nhìn JiMin thở dài. Ông khẽ gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài.
SeJin đi ra thì JiMin rót nước đút cho anh uống sau đó hỏi.
-Cậu có đói không? Mình mua cháo cho cậu nhé?
TaeHyung vẫn không nói, anh chỉ lắc đầu. JiMin cũng ngao ngán nhìn anh.
-Mình có nghe YoonGi nói, không biết giữa cậu và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình không nghĩ JungKook thật sự là loại người như thế!
TaeHyung mỉm môi. Anh cũng đã nghĩ đến khả năng do mẹ JungKook đã quyết liệt phản đối hoặc uy hiếp nên cậu mới làm như thế với anh, nhưng trường hợp này cậu đã biết rõ anh là ai, biết rõ hai người có quan hệ gì thì làm sao mà anh không tin được...
Thật sự có chết đi sống lại anh cũng không ngờ mình lại yêu em trai của mình.
JiMin biết anh không có tâm trạng để ăn uống gì nhưng bác sĩ đã dặn cậu nhất định phải cho anh ăn bồi bổ thứ gì đó nếu không anh sẽ không chịu nổi.
JiMin cũng không nói nữa, chạy ra ngoài mua cháu và trái cây cho anh ăn. Tất nhiên là phải năn nỉ mãi anh mới hé răng ăn được nửa tô cháo và chút trái cây. Bác sĩ khám tình hình của anh và bảo chiều mai anh có thể về nhà, nằm nghỉ cũng đã phục hồi được một nửa sức.
Tối ấy, JiMin ngồi trên giường cạnh TaeHyung. Cả hai nhìn ra cửa sổ, trời đêm bao trùm thành phố, trăng thì tròn và sáng khiến cả hai chỉ im lặng nhìn ngắm.
Lát sau JiMin đột nhiên lên tiếng.
-TaeHyung...
-Ừ!- Anh khẽ đáp.
-Trước đây mình cũng đã từng rất lông bông và quen nhiều bạn gái! Mình cũng rất bất cần và nghịch ngợm cho đến khi mình gặp được Jung HoSeok! Anh ta cũng rất giống JungKook, trầm tính ít nói và đặc biệt bình tĩnh. Chính vì điều đó làm mình vô cùng hiếu kì về anh ta, và càng muốn hiểu anh ta nhiều hơn! Mình đã nghĩ "A cuối cùng cũng đã có người làm điểm dừng cho mình" nhưng sự thật lại không như thế... sự thật là anh ta cũng chỉ là một thằng khốn!

BẠN ĐANG ĐỌC
kooktae 'lost'
Fanfictionauthor: Vô Diện pairing: KookV cate: Ngược, H Note: Không chuyển ver, không mang ra ngoài.