22

7.7K 622 101
                                        

Mí mắt TaeHyung khẽ động. Anh cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Ánh sáng làm lóa mắt anh khiến nước mắt chảy dọc hai bên mắt. Đã được gần một tháng anh hôn mê...

SeJin đang dọn dẹp bên cạnh thấy anh có chuyển động thì vô cùng mừng rỡ chạy đi kêu bác sĩ.

Vị bác sĩ không lâu sau đó có mặt tại phòng bệnh và kiểm tra tình hình của TaeHyung.

-Cậu ấy vẫn còn yếu lắm, tốt nhất nên ở lại theo dõi thêm một thời gian, nhớ bồi bổ cho cậu ấy nhiều chất dinh dưỡng nữa!

-Vâng cảm ơn bác sĩ!- SeJin cúi chào vị bác sĩ, ông ta gật đầu rồi cũng ra khỏi phòng.

SeJin chạy đến chỗ TaeHyung đang nằm mở mắt nhìn trân trân trên trần nhà.

-Tỉnh lại là tốt rồi! Mày có muốn ăn gì không? Tao đi mua cho?

TaeHyung nhìn ông, anh lắc nhẹ đầu mình sau đó nói.

-Đ... điện... th... thọa... thoại....c... của.... con....

Anh khó khăn nói ra từng chữ.

-Thôi được rồi! Nói không được thì đừng cố, nghỉ ngơi đi đã!- SeJin vỗ nhẹ anh rồi kéo lại gối cho anh.

Thằng nhóc này thật khiến người ta đau lòng.

Sau đó tiếng giày nện xuống đất vang lên liên tục. JiMin hối hả chạy vào. Đang học thế nhưng vừa nhận được tin nhắn của SeJin là anh chạy ngay vào đây.

-TaeHyung?

JiMin chạy ngay đến giường bệnh. Khuôn mặt cậu mừng rỡ không thôi. Thấy anh tỉnh lại rồi JiMin còn vui hơn là nhặt được vàng.

-Cậu tỉnh rồi! Hay quá!

TaeHyung chỉ có thể mỉm môi cười nhẹ. Anh không còn chút sức lực nào...

Sau khi bón cháo và cho anh uống thuốc đầy đủ thì sức khỏe của anh cũng đỡ hơn. JiMin cả ngày hôm đó ở lại chăm sóc anh, SeJin có dắt bọn nhỏ vào thăm anh để anh có tinh thần hơn.

Vì được chăm sóc và bồi bổ đầy đủ mà TaeHyung cũng nhanh chóng phục hồi sức khỏe, chờ vết thương lành lặn lại thôi.

-JiMin, điện thoại của mình cậu có giữ không?- TaeHyung nhìn cậu, có vẻ như rất nghiêm trọng. Anh đã muốn hỏi về chuyện này nhưng lần trước quá mệt và không đủ sức.

-Có! Mình để ở ngăn tủ đầu giường!- JiMin gật đầu rồi lấy ra đưa cho anh- Thứ này quan trọng lắm sao? Lần đó cậu gọi cho mình là vì nó đúng không?

TaeHyung gật đầu.

-Đây là điện thoại của mẹ mình lúc bà ấy mất, mình tìm được trên gác xếp!

-Vậy nó có cái gì lạ sao?- JiMin khó hiểu nhìn TaeHyung. Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

-Cậu gọi cho YoonGi hyung được không? Mình muốn gặp hyung ấy!

JiMin nhìn anh sau đó cũng gật đầu lấy điện thoại gọi cho YoonGi.

YoonGi sau khi hoàn tất công việc ở công ti cũng nhanh chóng lái xe đến bệnh viện nơi TaeHyung đang nằm.

kooktae 'lost'Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ