-JiMinie hyung ! Xe lạ vào nhà mình kìa!!!- Ngón tay bé xíu của một cậu bé nhanh nhảu chỉ vào chiếc Audi màu đen bóng loáng đậu trước cửa nhà.
JiMin đang lau tóc cho mấy đứa nhỏ mới vừa tắm xong thì cũng nhìn theo ngón tay của cậu bé.
-Là ai vậy nhỉ?- JiMin ngạc nhiên.
- Aaa là TaeTae hyung về!!!- Mấy đứa nhóc khác cũng loi nhoi nhìn theo rồi chúng nó la toáng lên khi thấy TaeHyung bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, TaeHyung định sẽ kéo áo khoác trả cho JungKook nhưng cậu nhanh chóng lái xe rời đi ngay sau đó.
JungKook nhìn căn nhà ấm cúng qua kính chiếu hậu thì khẽ mỉm cười.
-Là ai vậy?- JiMin từ trong bước ra, mấy đứa nhóc cũng ùa ra ôm chân anh. TaeHyung mỉm cười xoa đầu chúng rồi đáp lời JiMin.
-Là Kim JungKook!- Anh đáp không chút do dự.
-Mwo?- JiMin như không tin vào tai mình lập tức hỏi lại- Ai cơ?
-Cậu đừng có phản ứng lố lăng như vậy! Nhìn đi!- Anh thở dài rồi kéo chiếc áo khoác xuống để lộ lưng áo bị rách tươm. JiMin lại một phen giật mình thứ hai.
- Daebak...! Đừng có nói là cậu ta xé...
-Park JiMin! Cậu có tin mình đá mông cậu như hồi trung học không?- TaeHyung toan vô nhà bỗng nghe câu nói chẳng có miếng mứt nào của JiMin liền quay ngoắt lại lườm.
-Mình biết rồi!- Nhận được cái lườm đáng sợ đó của anh, JiMin vội cụp tai. Cho dù đã nửa năm mươi rồi nhưng JiMin vẫn mãi là JiMin thôi, hiền lành như cục đất. Chỉ trừ với một người....
Nhưng nói thì nói thế thôi chứ cậu biết rõ chuyện cái áo của TaeHyung là ngoài ý muốn. Ngay cả việc phải hít cùng bầu không khí với Kim JungKook cũng khiến cho TaeHyung nhăn mặt thì việc "kia" có nằm mơ cũng không thể xảy ra.
Lửa gần rơm lau ngày cũng cháy. Nhưng chắc là cháy theo kiểu khác. Cậu nghĩ thế.
----------------
Giờ trưa ngày hôm sau.
-Chủ tịch! Có tổng giám đốc Victory Kim TaeHyung muốn gặp anh!- Thư kí từ bên ngoài bước vào thông báo.
-Được rồi! Cho mời vào!- JungKook nói rồi khẽ cười. Hôm nay là ngày không có buổi họp nào giữa hai người họ cả, lí do TaeHyung đến gặp cậu chắc chắn là mang trả chiếc áo khoác ngày hôm ấy.
Không lâu sau đó TaeHyung đã bước vào phòng và đúng như JungKook nghĩ, anh cầm theo một túi giấy.
-Kim tổng, tôi đến trả áo cho cậu!
JungKook đứng lên, cậu đi đến trước mặt anh rồi đút tay vào túi quần.
-Thật ra cũng không cần phiền anh! Bộ đồ đó tôi đã đem vứt rồi!
JungKook ngạo mạn nói. TaeHyung chỉ cười nhạt. Cái ngày đầu tiên gặp nhau anh đã làm bẩn đồng phục của cậu , cậu cũng đã vứt đi bộ quần áo ấy. Nhưng mà dù lí do là gì anh cũng không quan tâm lắm.
-Tôi không phải là người bất lịch sự, cậu cho tôi mượn áo thì tôi xin phép trả lại, còn việc cậu đã vứt hay không vứt bộ quần áo kia đối với tôi không quan trọng!
BẠN ĐANG ĐỌC
kooktae 'lost'
Fanfictionauthor: Vô Diện pairing: KookV cate: Ngược, H Note: Không chuyển ver, không mang ra ngoài.