Sáng hôm ấy sau khi bước xuống xe bus thì liền nhìn thấy tên Kim JungKook hôm qua vừa đụng mặt ở nhà vệ sinh. Anh liềm lườm cậu ta một cái, rõ ràng cái bọn nhà giàu ấu trĩ, dơ có một cái áo thì vứt đi mua cái mới không biết suy nghĩ.
Tưởng đâu đặc biệt, hóa ra cũng chẳng khác gì mấy đứa ở đây. Anh chề môi một cái rồi lướt ngang qua chỗ cậu ta đi về lớp.
Anh vừa vào lớp đã thấy JiMin bị bọn hôm qua vây quanh.
-Có chuyện gì vậy?- TaeHyung đi lại.
-TaeHyung...- JiMin thấy anh thì kêu lên nhẹ.
-Các cậu làm gì vậy?- TaeHyung liếc nhìn DoHyun.
-Chuyện này không liên quan đến cậu!- DoHyun nhếch mép xua tay.
TaeHyung cảm giác cách cậu ta nói chuyện với mình khác hẳn hôm qua.
-Tưởng đâu tướng mạo đẹp trai chắc cũng giàu có gì nên ra vẻ xấc xược hóa ra cũng chỉ đi được xe bus!
À! Hóa ra...
TaeHyung bật cười.
-Cậu làm tôi buồn cười thật đó Lee DoHyun! Tôi mới đến đây ngày thứ ba thôi nhưng cậu làm tôi cảm thấy nơi này thú vị đó?
-Gì chứ?- Hắn ta nheo mày.
-Đúng! Tôi đi xe bus thì sao? Chuyện đó có hèn bằng chuyện cậu xúm một đám bắt nạt một người không?- TaeHyung đút tay túi quần rồi đi về phía DoHyun, hắn ta thì từng bước lùi xuống.
-Tôi đã nói là cậu mới đến đây nên vẫn chưa biết gì về cậu ta cả!
-Tôi cũng đã nói là tự tôi biết mà! Hay là cậu lo lắng cho tôi?- TaeHyung nhìn sát vào DoHyun- Để yên cho JiMin đi! Tôi không biết cậu giàu hơn tôi bao nhiêu? Nhưng tôi đủ sức vặn cái mồm cậu lại đó!
Hắn ta im lặng không nói, những đứa xung quanh cũng không hó hé gì. TaeHyung nắm lấy tay JiMin kéo ra ngoài.
-Đi đâu vậy? Sắp vào học rồi!-JiMin nói.
-Cúp một bữa cũng chẳng chết!
TaeHyung nói rồi cả hai leo lên sân thượng. Trong một góc mát mẻ TaeHyung dựa lưng vào tường nhắm hai mắt lại. JiMin ngồi kế bên nhìn anh.
-Cảm ơn cậu! Đã cứu tôi tận 2 lần!
-Không có gì!- Anh đáp.
-Tại sao cậu lại giúp tôi? Chẳng phải cậu bảo không thích thân thiết với ai sao?
-Chuyện giúp cậu cũng được xem là thân thiết sao?- TaeHyung thở hắt ra.
-Ý tôi là! Nếu cậu không muốn dây vào rắc rối, sao lại giúp tôi?
-Vậy cậu nói tôi biết! Tại sao bọn nó lại làm như thế với cậu? Cậu đã gây ra chuyện gì?
TaeHyung mở mắt nhìn sang. JiMin nghe hỏi thì ngập ngừng quay đi nơi khác, lát sau lại quay lại nhìn anh.
-Nếu tôi nói ra... cậu sẽ không giống những người khác xa lánh tôi chứ?
-Thử xem!- TaeHyung cười mỉm vắt hai tay lên gối đầu.
Thấy JiMin im lặng anh lại cười.
-Thôi được rồi! Mau nói đi!
JiMin cắn môi.
BẠN ĐANG ĐỌC
kooktae 'lost'
Fanfictionauthor: Vô Diện pairing: KookV cate: Ngược, H Note: Không chuyển ver, không mang ra ngoài.