Nắng mặt trời sau giờ ngọ thật ấm áp, Diệp Thiện Thiện ôm mấy cái áo trắng Thương Khung vừa thay ra không lâu đi ra ngoài viện.
“Thiện Thiện!” Có người gọi, quay đầu nhìn thấy một tỳ nữ nhỏ ở phân điện Vân Ẩn, vội cười đáp lời.
“Lại giặt đồ cho chủ thượng à?” Tỳ nữ nhiệt tình bước lên muốn cầm lấy quần áo trong lòng cô, “Để muội giúp, tỷ về phòng nghỉ đi…” Nghĩ bụng, đây là tỳ nữ được cưng chiều bên cạnh chủ thượng, đương nhiên nàng phải tìm mọi cách lấy lòng. Huống chi còn có việc nhờ nàng ta giúp đỡ.
“Cám ơn muội! Thật sự không cần đâu!” Diệp Thiện Thiện vội vàng né tránh không chút dấu vết, cảm động cười nói, “Tỷ đang nhàm chán, muốn giặt ít đồ giết thời gian, với lại cũng không nhiều lắm!!! Giặt qua loa một chút là xong ấy mà.” Vừa nói vừa không ngừng khinh bỉ mình, giặt đồ giết thời gian? NO! Căn bản làm gì có chuyện đó! Nghĩ lại lần trước, tiểu tỳ nữ rất nhiệt tình muốn giúp cô, thật sự là thịnh tình khó khước nên để cô ta giặt dùm mình hai món. Kết quả? Cô nghi mũi Thương Khung vốn dĩ là mũi chó! Trưng ra cái mặt như núi băng, nhìn cũng không thèm nhìn, thò tay bốc ngay hai món đồ từ trong đống quần áo, bắt cô giặt đi giặt lại năm lần bảy lượt mới tha. Sau, cô hết sức buồn bực nghĩ bụng, vì sao anh ta chỉ chọn đúng hai món mà tỳ nữ kia giặt để hành hạ cô? Không lẽ tật sạch sẽ của anh ta đã thăng đến cảnh giới mới rồi?... Thành thử, cô còn dám để người khác động vào quần áo của Thương Khung? Đến cuối cùng thì người chịu khổ vẫn là cô thôi.
Cô tỳ nữ có vẻ thất vọng bỏ tay xuống. Diệp Thiện Thiện phát giác có điểm khác thường.
“Không phải là… có chuyện gì chứ?” Diệp Thiện Thiện dè dặt hỏi.
“Thiện Thiện tỷ, muội có một chuyện… muốn nhờ tỷ giúp…” nàng ngần ngại nắm lấy tay Diệp Thiện Thiện. Thấy Diệp Thiện Thiện chăm chú lắng nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đúng thế, là cảm giác ấm áp, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiện Thiện giống như ánh mặt trời vậy.
“Muội bán đến đây đã hơn bốn năm rồi! Mấy ngày trước muội mới biết, cả nhà chỉ còn một mình tiểu đệ, cha nương muội đều mắc bệnh qua đời năm ngoái. Muội còn chưa kịp tận hiếu…” Nói đến đây, mũi chua xót, nước mắt ứa ra.
Diệp Thiện Thiện thấy vậy mềm lòng, khổ nỗi đang ôm một đống đồ không đào đâu ra tay để an ủi nàng, vội vàng nói: “Đừng khóc đừng khóc. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người.” Nghĩ nghĩ lại hỏi, “Nói vậy đệ đệ của muội ra sao rồi?”
“Đệ đệ…” Diệp Thiện Thiện càng an ủi, nàng càng muốn khóc, giá mà nàng có một tỷ tỷ như vậy thì tốt biết mấy, “Đệ đệ mới mười hai tuổi, mỗi ngày đều không đủ ăn. Hôm trước muội xin tổng quản nghỉ nửa ngày trở về thăm nó, thấy nó… nó… nó ở…” Diệp Thiện Thiện hỏi gấp: “Làm sao?”
“Ở bên ngoài xin ăn…” Nói xong khóc càng dữ, “Quần áo trên người rách nát hết, cũng không có ai vá lại… muội nhìn mà đau lòng quá!”
Diệp Thiện Thiện nghe cũng cảm thấy chua xót. Hai chị em không còn cha mẹ, nương tựa vào nhau thôi đã đủ đáng thương rồi, đằng này còn mỗi người một nơi. Hơ? Đột nhiên linh quang lóe lên…
BẠN ĐANG ĐỌC
VIỆT CỔ DI TÌNH
RomantizmThương Khung khẽ híp mắt cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: "Nàng yêu ta?" Diệp Thiện Thiện cúi đầu im lặng... Thương Khung lạnh lùng tóm lấy cổ cô: "Nói..." Khóe môi Diệp Thiện Thiện đau đến rúm ró lại: "Yêu..." Thương Khung cau mày: "Yêu nhiều k...