Càn Khánh năm thứ hai, tháng ba.
"Đing... đing... đing..." Ba tiếng chuông từ hoàng cung truyền tới.
"Muốn chết hả? Thánh giá tới còn không quỳ xuống!" Lưu ma ma đẩy mạnh cung nữ trước mặt, cung nữ kia lúc nhất thời đứng không vững, cả người lảo đảo, đụng phải thạch đôn (1), đau đến nhíu mày.
(1) Đôn (墩): đồ dùng bằng sành, sứ hay gỗ quý, không có chân đứng, thường để bày chậu cảnh hoặc để ngồi (Hình minh họa cuối chương)
Rốt cuộc, vẫn phải quỳ xuống.
Thánh giá căn bản không đi về hướng này, chỉ lướt qua các nàng từ xa.
Một đám cung nhân quanh đây, ai nấy đều khom người thật thấp.
Bọn họ, là cung nhân thấp kém nhất ở Dịch Đình.
Cung nhân không có tư cách chiêm ngưỡng long nhan. Đó là tội đại bất kính, nhẹ thì trách phạt, nặng thì chém đầu.
Mà giờ phút này, chỉ có một người lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Trán bị đụng đến sưng đỏ, thậm chí còn có chỗ bầm tím. Vết thương không nhẹ, nhưng giờ phút này nàng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Ánh mắt hướng về phía thánh giá vừa rời đi.
Tháng ba có gió, ôn nhu như từng gợn sóng. Gió thổi qua, cả người đều thoải mái, nhưng lại không phải.
Nàng chỉ nhìn, xuyên qua màn che hơi phất lên, mơ hồ thấy được người bên trong. Khoảng cách xa như vậy, chỉ có thể nhìn thấy đại khái. Mà nàng lại như có thể nhìn nhìn rõ từng phiến lông mi của nam tử.
Nàng nắm chặt góc áo, cả người có chút run rẩy.
Hai năm.
Việc đó đã qua hai năm.
Nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ rõ như in.
Đối với nàng, những việc đó là ký ức thống khổ đè nặng tâm trí.
Vào cung đã hai tháng, nàng vẫn chưa có cơ hội gặp lại hắn một lần, đừng nói đến việc cùng nhau đối mặt.
Hôm nay, ở khoảng cách xa như vậy liếc mắt một cái đã là may mắn.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng, khoảng cách giữa nàng và hắn trước giờ vẫn xa như vậy.
Chỉ là, khi xưa nàng lại không biết, là nàng mù mắt mà thôi.
Phía trước truyền đến tiếng của Lưu ma ma: "Được rồi, đứng lên đi."
Bầu không khí trang nghiêm lập tức tiêu tán, các cung nữ liền xôn xao bàn tán.
"Ma ma, vừa rồi thật sự là ngự giá của Hoàng Thượng sao?"
"Các tỷ muội, ta nghe nói Hoàng Thượng vô cùng tuấn tú!"
"Đâu chỉ có vậy, ngài ấy còn rất dịu dàng nữa!"
...
Mọi người mồm năm miệng mười, Lưu ma ma ho một tiếng, trừng mắt: "Một đám các ngươi đừng hòng mơ tưởng. Các ngươi không tự lấy gương soi lại chính mình đi, cũng dám mơ tưởng đến Hoàng Thượng!" Khi nói chuyện, Lưu ma ma nhìn chằm chằm một nữ tử ở trong đám người, nhíu mày, bởi vì cung nữ đó còn quỳ, ánh mắt vẫn hướng về phía thánh giá vừa rời đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung đình huyết: Đế vương bạc lạnh mất sủng phi - Hoại Phi Vãn Vãn
Historical FictionTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Bạc lương đế vương thất sủng phi (宫闱血/冷宫娇:薄凉帝王失宠妃) Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn (坏妃晚晚) Thể loại: cổ đại, cung đấu Tình trạng: Hoàn edit Edit: @ndmot99 🐬🐬🐬 Design: @chopper57 Nguồn bản Trung: http://www.w...