Y lại thì thầm: "Nàng nói không muốn cùng ta rời đi, là vì người nàng thích là Hạ Ngọc, là vì nàng biết hắn sẽ đến, nàng chỉ đang chờ hắn đến. Lúc ấy, ta đứng ở chỗ này." Y giơ tay chỉ chỉ, cánh tay còn lại kéo nàng lại gần mình, cười nhẹ, "Nghe mỗi một câu của nàng, lòng ta lại càng khó chịu."
"Thiếu Huyên..." Nàng không khỏi thấp giọng gọi y.
Y ứng thanh, lại nói: "Đau qua mới biết được, thì ra nàng ở trong lòng ta lại sâu đậm như vậy. Ba năm trôi qua, người đứng bên cạnh nàng rốt cuộc là ta, không phải Hạ Ngọc." Nói xong, y liền nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Y theo bản năng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Yên Khương Vương tiến vào, theo sau hắn là Hạ Ngọc. Ánh mắt kia cũng hướng nhìn bên này, Yên Khương Vương không chú ý tới, chỉ là ánh mắt Hạ Ngọc thoáng động, hắn nhìn bọn họ đứng bên hồ sen, ánh mắt lập tức thu hồi.
Thiếu Huyên nâng bước đi về phía trước, cười mở miệng: "Nếu quốc chủ đã tới, vậy thì vào thôi."
Ánh mắt Yên Khương Vương dừng trên bàn tay nắm chặt của hai người, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ, khẽ hừ một tiếng, mới nói: "Đế quân thật là có nhã hứng, trời lạnh như vậy còn dẫn vương muội của trẫm ra ngoài tản bộ."
Thiếu Huyên cũng mặc kệ hắn nói cái gì là vương muội, trên mặt vẫn cười như cũ: "Nhã hứng của trẫm sao có thể bằng quốc chủ đây, trời lạnh như vậy, trẫm chẳng qua chỉ ở trong cung của trẫm tản bộ một lát, chỉ có quốc chủ là ngàn dặm xa xôi từ Yên Khương vất vả tới đây."
Sắc mặt Yên Khương Vương biến đổi, ý tứ trong lời y hắn đương nhiên rõ ràng. Hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn cũng không định so đo với y, mục đích lần này tới đây là mang Toàn Cơ về Yên Khương, ai cũng không thể ngăn cản được.
Hai người tranh phong một hồi mới "hòa thuận" đi vào.
Các đại thần sớm đã tới trước, thấy bọn họ đi vào lập tức hành lễ. Thiếu Huyên cùng Toàn Cơ tiến lên, đang muốn ngồi vào chủ vị, cánh tay Toàn Cơ lại bị Yên Khương Vương kéo lại, cười nói: "Trẫm lâu ngày không gặp Hưng Bình, đêm nay để trẫm cùng Hưng Bình ngồi cùng một chỗ đi." Lời hắn nói đương nhiên không màng thần sắc của Thiếu Huyên, liền lập tức kéo Toàn Cơ qua. Quần thần bên dưới cũng không nhìn ra khác thường, nếu Quý phi là công chúa của Yên Khương, thời điểm hoàng đế nạp phi lại chưa từng thông báo với Yên Khương, lúc này Yên Khương Vương tự mình tới, nói muốn ngồi cùng thân muội của mình, ai dám có ý kiến?
Toàn Cơ bị hắn cầm tay có chút xấu hổ, giờ phút này trước mặt quần thần nàng cũng không thể làm càn, theo bản năng ngước mắt nhìn nam tử phía trước.
Cả khuôn mặt Thiếu Huyên đều âm trầm, ánh mắt tựa như đao kiếm, thẳng tắp nhìn về Yên Khương Vương, thấy hắn vẫn tự nhiên mà cười, mở miệng nói: "Đế quân mời ngồi." Vừa nói cánh tay hắn vừa dùng lực, đem Toàn Cơ kéo về ghế trên của mình.
Hắn thân là quân chủ một nước, nên ghế ngồi đương nhiên không thể xếp cùng triều thần. Ghế của hắn ngay dưới đế tọa, phía trên quần thần, ghế của Hạ Ngọc ngay cạnh Tần Phái. Lúc này Hạ Ngọc thoáng nao nao, lại không nói lời nào, cứ như thế tiến tới vị trí của mình mà ngồi xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung đình huyết: Đế vương bạc lạnh mất sủng phi - Hoại Phi Vãn Vãn
Historical FictionTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Bạc lương đế vương thất sủng phi (宫闱血/冷宫娇:薄凉帝王失宠妃) Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn (坏妃晚晚) Thể loại: cổ đại, cung đấu Tình trạng: Hoàn edit Edit: @ndmot99 🐬🐬🐬 Design: @chopper57 Nguồn bản Trung: http://www.w...