Thắt xong nút thắt cuối cùng, hắn nhợt nhạt thở ra, lúc này mới vòng qua bình phong đi tới. Một tay vuốt phẳng quần áo rồi ngồi xuống trước mặt Toàn Cơ, vừa định duỗi tay châm trà cho nàng lại bị nàng ngăn cản.
Hắn ngẩn ra, trong đầu nhớ lại chuyện ly nước vừa rồi, giờ phút này chỉ khẽ cười: "Công chúa đêm khuya xông vào phòng thần, không phải chỉ vì xem bộ dáng quẫn bách chứ?"
Nàng đương nhiên không phải.
Toàn Cơ hít vào một hơi, thấp giọng: "Y thuật của sư phụ không phải là giả chứ?"
Nghe nàng hỏi vậy, Hạ Ngọc ngẩn ra, sau đó cười nói: "Tại sao lại hỏi vậy."
"Thân phận đều là giả, những lời ngươi nói với ta khi đó cũng chưa chắc là thật. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện y thuật là thật đúng không?" Khi đó nàng trọng thương hôn mê, chẳng qua là mơ mơ màng màng biết có người chữa trị cho mình, giờ này nghĩ đến, nếu là người khác cứu nàng, cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là nội tâm nàng thật sự hi vọng, người cứu mình, chính là Hạ Ngọc.
Ánh mắt dừng trên ngón tay của mình, Hạ Ngọc ôn hòa nói: "Không giả."
Chỉ ngắn gọn hai chữ lại làm Toàn Cơ thở phào. Nàng vội vàng lên tiếng: "Vậy ngày mai, thỉnh sư phụ vào cung một chuyến, giúp... Giúp Huệ phi nương nương xem bệnh."
"Huệ phi nương nương?" Hắn nhíu mi, bật thốt lên hỏi: "Vì sao?"
Chuyện của Trác Niên, nàng không định nói nhiều, lúc này chỉ trầm thanh hỏi: "Sư phụ không phải nói ta là công chúa sao? Vậy ta phân phó ngươi làm việc còn tới phiên ngươi hỏi tại sao sao?"
Hắn ngẩn ra, cuối cùng cười rộ lên: "Thần còn tưởng công chúa là muốn thần trị vết sẹo trên người."
Toàn Cơ ngẩn ra, việc này nàng sớm đã quên mất, lúc này nghe hắn nhắc tới, nàng khẽ cười: "Đây là vấn đề sao?"Thân phận đã như vậy, nàng còn để ý tới vết sẹo trên người sao?
Hạ Ngọc lắc đầu, đứng lên chắp tay với nàng: "Vâng, thần tuân mệnh."
Sau đó, Hạ Ngọc tự mình hộ tống nàng về phòng, mà lúc này, hắn không đi vào, dặn dò: "Nghỉ ngơi sớm đi." Xong hắn kéo cửa phòng lại.
Hắn xoay người, thấy Tôn tướng quân đi tới, tiến lên hỏi hắn: "Công chúa nghỉ ngơi rồi sao?"
Hạ Ngọc gật đầu, hỏi lại: "Người Tây Lương sao rồi?"
"Yên tâm đi, điểm này hoàng đế bọn họ vẫn chừa mặt mũi cho chúng ta. Nếu không có việc gì, Hạ đại nhân cũng trở về phòng đi."
Hạ Ngọc lúc này mới yên tâm đi, quay đầu nhìn căn phòng của Toàn Cơ, rồi xoay người về phòng.
...........................
Cả một đêm không ngủ, Toàn Cơ lăn qua lộn lại không yên. Gần tới sáng, cơn buồn ngủ mới ập tới, nàng ngáp một cái, liền nằm xuống gối mềm.
Chỉ một đoạn thời gian, nàng hình như mơ thấy vô số giấc mộng. Trong mộng có rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều ép nàng tới thở không nổi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung đình huyết: Đế vương bạc lạnh mất sủng phi - Hoại Phi Vãn Vãn
Historical FictionTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Bạc lương đế vương thất sủng phi (宫闱血/冷宫娇:薄凉帝王失宠妃) Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn (坏妃晚晚) Thể loại: cổ đại, cung đấu Tình trạng: Hoàn edit Edit: @ndmot99 🐬🐬🐬 Design: @chopper57 Nguồn bản Trung: http://www.w...