"Thần, Hạ Ngọc, tham kiến Hưng Bình công chúa!"
Thanh âm hắn không lớn, nhưng trong lúc này lại như vang vọng đại điện Hành đài. Tướng quân bên cạnh hắn cũng chắp tay hành lễ, thái độ thập phần nghiêm túc và cung kính.
Người bên dưới đều kinh ngạc ngước mắt nhìn Toàn Cơ, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nghị luận. Đáy mắt Thừa tướng lúc này đã sớm ngập đầy suy nghĩ, Yên Khương công chúa này thật quá to gan, loại sự tình như vậy cũng có thể coi như trò đùa hay sao?
Ly nước trong tay Trác Niên run lên, nước bên trong bắn ra tung tóe, ướt hết một mảng mu bàn tay hắn. Không ấm cũng không lạnh, cái gì cũng không cảm giác được, hắn đột nhiên xoay mặt, ngơ ngẩn nhìn nữ tử cách xa hắn nửa trượng. Lam Nhi bên cạnh hắn cũng kinh ngạc mà căng lớn đôi mắt, vẻ mặt không tưởng.
Hoa phi vô ý đánh nghiêng bầu rượu trước mặt, rượu bên trong dọc theo khăn bàn trải ra, thấm ướt một góc váy xinh đẹp của nàng. Mùi rượu thơm nồng lập tức tỏa ra toàn thân, nhưng nàng đều thờ ơ không chút để ý. Khẽ xoay người, nàng ngẩng đầu nhìn cung nữ đang đứng phía sau.
Sao có thể? Nàng ấy sao có thể là Yên Khương công chúa?
Cánh tay dưới ống tay áo run lên, nàng có nhiều bí mật như vậy, chẳng phải là...
Cắn răng một cái, nàng không dám nghĩ nữa, lúc này còn trên đại điện, nàng chỉ có thể ép chính mình bình tâm, không thể để bản thân rối loạn. Chuyện này, đến tột cùng là như thế nào, giờ phút này nàng chỉ có thể im lặng ngồi xem.
Toàn Cơ chỉ lẳng lặng nhìn nam tử bên dưới, sâu bên trong đôi mắt đó chỉ có tia cười ôn nhu, như gió phất qua. Bàn chân bên dưới cứng đờ, nàng muốn lui cũng lui không được, toàn thân không hề run rẩy, có lẽ là chết lặng đi. Chuyện hai năm trước đả kích nàng quá lớn, nàng thậm chí không ngờ sư phụ từng cứu nàng cũng thiết kế nàng như vậy.
Ánh mắt sắc bén dừng trên người, nàng thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn lại. Nam tử ngồi trên đế tọa, ánh mắt nặng nề chằm chằm dừng trên khuôn mặt của nàng. Bức họa kia vẫn bị hắn nắm chặt trong tay, lúc này, Toàn Cơ rốt cuộc đã thấy rõ khuôn mặt nữ tử trong đó.
Lông mày xa nhau, môi như hồng anh, mắt sáng như trăng, da như ngưng chi... Ngoại trừ cẩm phục quý giá quanh người, đó không phải là gương mặt của Toàn Cơ sao?
Lòng như bị thứ gì đó đâm vào, rất đau, đau đến cơ hồ nàng sắp đứng không được.
Toàn Cơ bỗng nhiên quay đầu, người bên dưới vẫn cười, như vậy nàng còn chưa rõ sao? Đó căn bản không phải gương mặt của Toàn Cơ, mà là gương mặt của Hưng Bình công chúa!
Chỉ là giờ phút này, nàng phải làm thế nào? Nhảy ra nói nàng không phải công chúa sao?
Sẽ có người tin sao?
Nếu nàng nói, hậu quả thế nào, nàng không phải không biết. Nhưng, mặc kệ thế nào, nàng cũng không tránh khỏi cái chết.
Sư phụ à sư phụ, hắn rốt cuộc lại hơn mình chiêu này.
Lẳng lặng nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng bỗng nhiên nhớ tới tấm khăn giấu trong phòng, chiếc khăn của hắn. Thì ra khi đó hắn nói muốn nàng phải sống, không phải suy nghĩ vì nàng, mà là, nếu nàng chết, hắn làm sao có thể tiếp tục diễn vở kịch này?
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung đình huyết: Đế vương bạc lạnh mất sủng phi - Hoại Phi Vãn Vãn
Historical FictionTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Bạc lương đế vương thất sủng phi (宫闱血/冷宫娇:薄凉帝王失宠妃) Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn (坏妃晚晚) Thể loại: cổ đại, cung đấu Tình trạng: Hoàn edit Edit: @ndmot99 🐬🐬🐬 Design: @chopper57 Nguồn bản Trung: http://www.w...