"Nương nương, ngài đừng như vậy."
"Toàn Cơ, Toàn Cơ ngươi nói đi, nàng ta dựa vào cái gì mà làm thế với bổn cung? Nàng ta cho rằng bản thân nhận nuôi Hoàng trưởng tử, sau đó hại chết hài tử của bổn cung thì có thể độc bá lục cung sao? Nàng ta cho rằng làm thế, bổn cung liền không có khả năng hoài hài tử khác sao?" Hoa phi kích động tới thở phì phò, ánh mắt hồng hồng không ngừng trào ra nước mắt.
Hài tử của nàng, nàng cũng đau lòng như thế. Toàn Cơ thật không biết, ở thời điểm nàng ấy quyết định trừ bỏ Hoàng trưởng tử thì ôm tâm tính như thế nào. Có lẽ, Hoàng trưởng tử ở trong mắt Hoa phi, chẳng qua là một khối trở ngại ngáng chân nàng ấy, chứ không phải là một hài tử.
Toàn Cơ đỡ nàng, nhẹ giọng: "Nương nương, hung thủ không phải Tô phi nương nương, là Phó Thừa huy."
Hoa phi lập tức ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, nàng mới cười lạnh: "Sao có thể không phải nàng ta? Có phải nàng ta đã nói gì với Hoàng Thượng hay không? Hoàng Thượng sao có thể tin nàng ta chứ? Ngươi cho rằng nàng ta cũng trúng độc thì không phải kẻ hại bổn cung hay sao? Toàn Cơ, ngay cả ngươi cũng tin? Tất cả chẳng qua chỉ là khổ nhục kế của nàng ta! Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng! Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng!"
Hoa phi liều mạng muốn đẩy Toàn Cơ, tố nhan trên mặt đã đầy nước mắt, đầu tóc tán loạn phía sau, lúc này, Hoa phi thật giống một người bị điên. Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt Toàn Cơ, nàng cũng không quan tâm, chỉ giữ Hoa phi lại: "Nương nương, việc này Hoàng Thượng đã điều tra, thật sự là Phó Thừa huy làm. Điểm tâm là ngài ấy đưa cho Tô phi, hơn nữa... Hơn nữa ngài biết đó là độc gì sao?"
Một câu khiến Hoa phi căng lớn đôi mắt, nàng phảng phất như cảm giác có gì không tốt, đôi môi thoáng động nhưng lại không hỏi, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn cung nữ trước mặt.
Việc này không thể lừa được, Toàn Cơ liền đáp: "Thái y nói, độc này là 'Phệ tâm', căn bản không có thuốc giải. Tô phi vốn cơ thể suy nhược, thái y chẩn bệnh nói ngài ấy nhiều thì được nửa năm, còn ngắn thì chỉ sống được ba tháng."
"Ngươi nói cái gì?" Hoa phi kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên hỏi, "Vậy bổn cung thì sao?" Tim đập nhanh không ngừng, cả người run rẩy.
Mà cung nữ trước mặt lại cúi đầu, không nói lời nào.
"Toàn Cơ, ngươi nói đi!" Có phải nàng cũng phải chết hay không? Có phải nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa không?
Lời nói nghẹn lại ở yết hầu, Toàn Cơ chần chờ, chuyện này, có lẽ không nên là nàng nói ra. Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Nương nương, Đồng công công tới."
Trong lòng Toàn Cơ vừa động, ngước mắt mà nhìn Hoa phi, sắc mặt nàng ấy vẫn chật vật như vậy, Toàn Cơ tự tiện làm chủ: "Còn không mời Đồng công công tiến vào?"
Tiếng bước chân truyền tới, sau đó là một thân trang phục nội thị thái giám của Đồng Dần, hắn tới gần, hành lễ: "Nô tài thỉnh an nương nương, a, đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Mảnh vỡ đầy đất còn chưa thu dọn, sắc mặt Đồng Dần thoáng thay đổi, ánh mắt nhìn về Hoa phi, "Nương nương... Đều biết rồi sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cung đình huyết: Đế vương bạc lạnh mất sủng phi - Hoại Phi Vãn Vãn
Historical FictionTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Bạc lương đế vương thất sủng phi (宫闱血/冷宫娇:薄凉帝王失宠妃) Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn (坏妃晚晚) Thể loại: cổ đại, cung đấu Tình trạng: Hoàn edit Edit: @ndmot99 🐬🐬🐬 Design: @chopper57 Nguồn bản Trung: http://www.w...