Chương 187: Bỏ Thuốc

1.6K 16 0
                                    

"Ba người nhà chúng ta, hôm nay phải uống vui vẻ uống rượu" Phùng Quân Bình vui vẻ, thoáng liếc nhìn Tô Y Thu.

Dưới bàn ăn, hai bàn tay Tô Y Thu nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi lạnh. Đối với chuyện sắp xảy ra, cô thật sự rất căng thẳng.

Nhìn người giúp việc rót rượu, Ngự Giao không chút vui vẻ chân mày hơi nhíu lại, không nhấc ly chỉ cúi đầu ăn gì đó.

"Hai người uống đi. Con không uống, hai ngày nay công việc trong công ty rất nhiều, con muốn ăn sớm rồi nghỉ ngơi" anh lạnh giọng nói.

Phùng Quân Bình và Tô Y Thu đều kinh ngạc. Ai cũng biết bình thường Ngự Giao rất thích thưởng thức rượu đỏ, nhưng hôm nay lại không uống, điều này không phải rõ ràng đang nói lên anh không thích hai người phụ nữ trước mặt sao.

"Vậy cũng được, không uống thì không uống, con ăn xong sớm lên lầu nghỉ ngơi đi, phải chú ý sức khỏe, con là trụ cột của cả nhà đó"

Ngự Giao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phùng Quân Bình, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tại sao hôm nay anh cảm thấy mẹ có gì đó là lạ, bình thường rất ít khi bà uống rượu cùng mọi người.

Sự căng thẳng trong lòng Tô Y Thu cuối cùng thả lỏng. Cô thầm thở phào một hơn, đồng thời một cảm giác thất vọng cũng xuất hiện...

Ngạn Bằng luôn là như vậy, luôn có thái độ chán ghét với cô và mẹ chồng.

Cơm nước xong, Ngự Giao lập tức đi thẳng lên lầu. Mấy ngày gần đây, vì chuyện của Tiết Noãn Nhi mà cả người anh không được thoải mái. Hôm nay gặp Tiết Noãn Nhi ở trong công ty, có hỏi qua tình hình của Tiểu Diệc, nhưng cô không những không cảm kích còn cấm đoán anh không được tiếp cận Tiểu Diệc.

Nghĩ tới chuyện này, anh đã cảm thấy nhức đầu.

Bình thường Ngự Giao rất không thích trẻ con, nhưng sau khi biết Tiểu Diệc lại rất yêu thích, một cảm giác ngay chính bản thân anh cũng không giải thích được. Nếu Tiết Noãn Nhi hoàn toàn trong sạch, nếu như có thể anh thật sự muốn nhận Tiết Tiểu Diệc làm con nuôi

Cốc, cốc, cốc....

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Ngự Giao.

"Vào đi"

Dụi tàn thuốc vào chiếc gạn bàn, nhìn người bước vào là Phùng Quân Bình.

"Ngạn Bằng, mẹ tự tay làm bát canh này cho con bồi bổ sức khỏe, con mau uống đi" Phùng Quân Bình bưng bát canh tới, đặt lên bàn trà trước mặt Ngự Giao.

Ngửi thấy mùi súp thoang thoảng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên lạnh lùng, "Mẹ biết vào bếp từ bao giờ thế"

"À..." Phùng Quân Bình lúng túng, "Trên thế giới này, làm gì có người mẹ nào không biết làm đồ ăn cho con trai"

"Nhưng trước đây mẹ không như vậy" Ngự Giao lạnh lùng quay mặt đi.

Ngồi xuống bên cạnh anh, Phùng Quân Bình đặt tay lên vai anh nói: "Ngạn Bằng, mẹ biết trước đây mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bây giờ mẹ muốn bù đắp tất cả cho con, mẹ cũng già rồi, nếu con vẫn không cảm nhận được tình cảm này, mẹ cũng không còn cách nào khác để hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ" câu nói cuối cùng của bà ta, biến thành tiếng khóc nức nở.

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác MaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ