15| Nyctophilia

602 64 3
                                    

Sau khi không khí ngượng ngùng đã qua giữa em và Charlie,cả đám tụ lại ở một khoảng trống trong rừng, dưới gốc cây thông lớn, và Bentley từng là 1 trại viên xuất sắc nhận được huy hiệu đánh lửa- trích lời Vincent đã gom củi và đánh lửa lên

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Sau khi không khí ngượng ngùng đã qua giữa em và Charlie,cả đám tụ lại ở một khoảng trống trong rừng, dưới gốc cây thông lớn, và Bentley từng là 1 trại viên xuất sắc nhận được huy hiệu đánh lửa- trích lời Vincent đã gom củi và đánh lửa lên. Khói lửa bốc lên nghi ngút, và em bắt đầu nhớ đến lời Vincent nói lúc nãy về hắn.

- Ông ta đã chết rồi, sao mà có thể sống lại được chứ?

- Kẻ sát nhân hàng loạt thường không chết được đâu!_ Harry đặt ra nhận định của mình - Như Zodiac kìa, họ còn không biết ông ta là ai nữa, và mình biết chắc Zodiac chưa chết đâu.

- Zodiac?_ Em lại thắc mắc 1 lần nữa, có lẽ em đã bị nhốt quá lâu nên không biết

- Zodiac? Kẻ sát nhân hay gửi mật thư ấy? Cậu không biết hắn ta thật sao?

- Nghe thú vị đấy, mà các cậu định tìm hắn ta bằng cách nào? Các cậu là trẻ con đấy!

Em đã nói trúng tim đen về 4 người đang ngồi quanh đống lửa này. Họ chỉ là trẻ con 12 tuổi, làm sao mà địch lại kẻ sát nhân hàng loạt chứ? Dụng cụ sau lưng họ cũng chỉ là dụng cụ cắm trại, mặc dù có vũ khí là thanh sắt, cái ná nhưng cũng không đủ cho các cậu bé 12 tuổi trốn thoát.

- Cậu cũng là trẻ con đấy, đừng làm tụi mình sợ chứ! Cậu nói nhà cậu gần đây, cậu có để ý ai khả nghi không?_ Bentley hỏi

Nếu như người nhà em mới khả nghi thì sao? Họ không biết rằng em chính là đang sống cùng tên sát nhân đó.

- Không! Mình không thấy!_ Em trả lời quả quyết

Thế là họ bắt đầu kể về những câu truyện về những tên sát nhân rùng rợn trên báo, cách họ đã giết người độc ác như thế nào và cách họ bị tử hình ra sao. Ngoại trừ cậu con trai tóc đen tên Charlie, 3 người còn lại là Vincent, Harry và Bentley ôm nhau run lẩy bẩy.

Em không thấy câu truyện có chút đáng sợ gì cả, bởi vì em đã chứng kiến quá nhiều chuyện khi ở bên cạnh hắn. Cách nạn nhân đã cầu cứu, đã van xin, đã cố gắng trốn thoát và sự tuyệt vọng hiện lên trên đôi mắt của họ là niềm vui của những tên sát nhân.

Thay vì phải hận những kẻ độc ác đó, em lại thấy... thương cảm. Bởi vì họ thành ra vậy cũng vì xã hội đã biến họ trở nên con người tàn độc. Kẻ độc ác nhất trên đời chính là sự vô cảm.

Audrey ngước lên bầu trời, trời trở nên tối sầm đi và em chợt nhớ ra, em đã bỏ đi ra khỏi nhà mà không nói với hắn. Cảm xúc lo lắng thể hiện rõ trên khuôn mặt em thu hút 4 người.

𝑩𝒍𝒖𝒆 𝑩𝒖𝒕𝒕𝒆𝒓𝒇𝒍𝒚 ||✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ