Không khí trong xe rất quái lạ, có thể là do những lời Lâm Tuấn Kiệt nói với Lâm Vỹ Dạ vừa rồi, nên đến giờ Lan Ngọc vẫn còn xụ mặt. Nàng cũng biết anh trai đã chọc giận cô, nàng đến mí mắt cũng không dám nâng, càng đừng nói là nhìn cô một cái.Lúc xe chạy về đến nhà họ Lâm, sắc mặt Lan Ngọc không khó coi như vừa nãy nữa, cô xoay người ôm Lâm Vỹ Dạ vào lòng, giọng điệu tức tối: "Dạ, anh tư kia của em thật đúng là ăn gan báo."
"Ngọc, đừng nóng giận, anh tư chỉ nói linh tinh mà thôi, không có ý gì khác đâu." - Nàng tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của cô, cẩn thận đáp lời.
"Hắn ta muốn em rời khỏi tôi, còn nói không có ý gì khác?" - Lan Ngọc lập tức phản bác.
"Anh ấy chỉ hỏi em có hạnh phúc khi ở bên Ngọc không thôi mà, đâu có nói gì khác?" - Tuấn Kiệt nói thế nào cũng là anh trai ruột của nàng, nàng đương nhiên muốn nói giúp anh, cho dù đen cũng phải nói thành trắng.
"Đừng nhắc tới hắn ta nữa." - Lan Ngọc ngẩng đầu lên, "Nếu còn có lần sau, cho dù hắn có là anh trai em thì cũng không được."
Lan Ngọc cuối cùng cũng tha cho anh tư, Vỹ Dạ thở phào một hơi.
Xe chạy vào khuôn viên nhà họ Lâm, đây là lần thứ hai Lan Ngọc về nhà cùng Vỹ Dạ. Giống như lần đầu tiên, sau khi nhận được tin tức, ông bà Lâm tự mình ra cửa đón hai người họ. Nhưng khác là lần này không có mấy anh trai, ngoại trừ Tuấn Kiệt , hẳn là những người khác vẫn chưa tan tầm.
Một giờ sau, mấy anh trai lục tục về nhà, Lâm Tuấn Kiệt à về trễ nhất, vì một màn không vui trong bệnh viện nên lúc ăn cơm Lan Ngọc không nhìn anh lấy một lần.
Tóm lại, bữa cơm này Lâm Vỹ Dạ ăn mà không cảm thấy mùi vị gì.
Khi trở lại biệt thự, Vỹ Dạ nghe Lan Ngọc nói ngày mai thứ Bảy muốn về đảo. Cho dù nàng cực kỳ không vui, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, Vỹ Dạ đang ở trong phòng tắm rửa mặt, Lan Ngọc đột nhiên thình lình đẩy cửa ra, ôm lấy nàng từ phía sau nói: "Chẳng lẽ em không muốn biết ai ám sát em sao?"
Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc trong gương, đôi mắt như sói, tuy là dán vào lưng mình nhưng cũng không thể che được bản tính hung tàn đó, nàng bĩu môi nói: "Nước A này, ngoại trừ Bảo Lâm thì còn ai dám đối nghịch với Ngọc nữa chứ. Hiện giờ anh ta đã bị bắt, dư đảng của anh ta tất nhiên sẽ xuống tay với người thân cận Ngọc nhất."
"Ha ha ha!" - Lan Ngọc đột nhiên cất tiếng cười to, nhưng chỉ cười vài tiếng lại nghiêm mặt trở lại, mu bàn tay cô khẽ vuốt ve đôi má mềm mại của Vỹ Dạ, thì thầm nói: "Không hổ là người phụ nữ của Ninh Dương Lan Ngọc, rất thông minh!"
Kỳ thật Lâm Vỹ Dạ chỉ là nói lung tung mà thôi, nghe thấy Lan Ngọc khen ngợi mình, nàng đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngọc sẽ không bắt luôn dư đảng của Bảo Lâm chứ?"
"Những thứ này không trừ, sớm muộn gì cũng thành tai họa."
"Ngọc xử trí bọn họ như thế nào?"