Ở bệnh viện mấy ngày, tinh thần của Lâm Vỹ Dạ đã tốt lên rất nhiều. Mấy ngày nay đều là Ninh Bà chăm sóc nàng, ba và các anh cũng đến thăm vài lần, lần nào cũng vội vội vàng vàng nói chút chuyện xong lại đi.Chuyện mang thai này, vì ba và các anh đều là đàn ông nên không thể chia sẻ được cảm giác mang thai mười tháng với nàng, chỉ có mẹ nàng, người đã sinh năm đứa con mới có thể hiểu được nỗi khổ làm phụ nữ. Cho nên mấy ngày này bà cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm con gái.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bà Lâm đã tới được một lúc lâu, đi theo bà còn có Cẩm Thơ và Tuấn Kiệt
Cẩm Thơ vốn thích nói chuyện, phòng bệnh yên tĩnh nhờ có cô mà trở nên náo nhiệt hơn. Cũng may là Lan Ngọc vừa có việc phải rời đi, nếu không nhất định cô sẽ tức giận.
"Vỹ Dạ, em còn nhỏ tuổi như vậy, nhất định phải sinh đứa con này ra sao?" - Giọng nói của Cẩm Thơ lanh lảnh nhưng cũng rất nhu hòa.
Lâm Vỹ Dạ vừa uống chút canh gà vừa gật đầu
"Vậy em có tiếp tục đi học không?" - Cẩm Thơ lại hỏi.
"Đương nhiên là vẫn học." - Vấn đề này đúng là Lâm Vỹ Dạ chưa nghĩ tới, cũng chưa hỏi qua Lan Ngọc, chẳng qua nàng cũng tự có quyết định của mình.
Ở nước A, 17 tuổi đã là tuổi kết hôn sinh con, cho nên không ít nữ sinh vừa đi học đại học vừa mang thai, đến ngày sinh thì nghỉ ngơi mấy tháng sau đó trở lại tiếp tục học. Cho nên nàng tính toán như vậy trong lòng cũng không có gì đáng trách.
Lúc Cẩm Thơ còn muốn nói tiếp thì Tuấn Kiệt không vui đẩy vai cô nói: "Cẩm Thơ, em có yên đi hay không, cứ hỏi mãi không ngừng."
Kỳ thực Cẩm Thơ cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, bị bạn trai nói như thế, cô nhanh chóng phản bác: "Không phải chỉ hỏi vài việc thôi sao?"
"Em ấy phải nghỉ ngơi." - Tuấn Kiệt chặn lời cô: "Chúng ta về đi, để mẹ ở lại nói riêng vài lời với Vỹ Dạ."
Lúc này Cẩm Thơ mới nhớ tới bà Lâm cũng ở đây, cô chỉ lo nói chuyện với Lâm Vỹ Dạ mà bỏ quên mất mẹ chồng tương lai rồi.
Bà Lâm rất có kiên nhẫn, bà chỉ lẳng lặng ngồi đó nghe ba người trẻ tuổi cãi nhau. Thấy con trai nói như vậy bà mới đứng lên giải vây: "Không cần lo cho mẹ, các con có việc thì cứ nói cùng Vỹ Dạ đi."
"Anh, anh đừng hung dữ với chị Cẩm Thơ như vậy, cẩn thận chị ấy bỏ anh đó." - Lâm Vỹ Dạ bắt đầu bênh vực kẻ yếu.
Cẩm Thơ được hai người ủng hộ, cô vênh váo tự đắc nói đùa với Tuấn Kiệt: "Mẹ và em gái anh đều đứng về phía em rồi, để xem về sau anh còn dám ăn hiếp em hay không."
Cẩm Thơ cũng giở tính tình trẻ con ra, cười nói: "Anh chưa từng bắt nạt em lần nào hết có được không?"
"Sao lại không chứ, mới vừa rồi không tính sao?" - Cẩm Thơ không chịu bỏ qua.
Tuấn Kiệt nói không lại cô, chỉ có thể mềm lòng, xoa đầu cô dịu dàng nói: "Được rồi, ồn ào quá, chuyện riêng của hai chúng ta cũng đừng tự làm mất mặt trước mặt mẹ và em gái."