Từ thư phòng đi ra, xuống lầu, Lan Ngọc đi đến một nơi thần bí. Nơi này ở sâu trong rừng trên đảo, trong rừng có một ngôi nhà, còn có một nhà kính trồng hoa. Mà nhà kính trồng hoa này là cấm địa trên đảo, trừ Lan Ngọc và những tâm phúc quan trọng biết ra thì không còn ai biết, ngay cả Lâm Vỹ Dạ cũng không biết.
Nhà kính trồng hoa có mấy hộ vệ đứng đó, thấy cô chủ tới thì cung kính cúi thấp đầu.
Vòng qua hộ vệ, Lan Ngọc đẩy cửa vào.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù đang ngồi ở đầu giường cười.
Cô đi tới, người phụ nữ không để ý tới cô, vẫn chỉ lo cười như cũ.
"Mẹ thân mến, ngày mai tôi sẽ rời đảo 1 tháng, 1 tháng này tôi không đến gặp mẹ, mẹ phải ngoan ngoãn ở đây, nhớ ăn cơm."
Cô nói với người phụ nữ, bà ta từ từ nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn cô cười một cái rồi lại lập tức nghiêng đầu về.
Lan Ngọc bây giờ không có cách nào đối mặt với người mẹ như vậy, khóe miệng vừa động, tức giận cứng rắn xoay người phụ nữ lại.
"Ba yêu bà như vậy, tại sao bà lại muốn giết ông ấy?" - Cô dùng lực lay vai bà ta, "Tại sao? Tại sao?"
Người phụ nữ vẫn cười, chẳng qua lần này cười càng điên cuồng hơn.
"Ha, ha, ha!" - Tiếng cười vang vọng 4 phía như muốn cuốn tung cả bụi đất lên.
"Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không để bà sống yên ổn đâu." - Nói xong, cô giận dữ xoay người bỏ đi.
_________
Lâm Vỹ Dạ ngủ thẳng tới khi tự tỉnh, lúc mở mắt ra, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh chiếu vào phòng bệnh, cũng chiếu sáng trái tim nàng
Trước kia ở trên đảo rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, đột nhiên tỉnh dậy không nhìn thấy Lan Ngọc, Vỹ Dạ còn tưởng mình đang nằm mơ, ngắt ngắt tay cảm thấy đau mới biết tất cả không phải là mộng.
Mình rốt cuộc có thể sống cuộc sống của người bình thường trong 1 tháng, mặc dù chỉ là ở bệnh viện, mặc dù đây là cái lồng Lan Ngọc đã bố trí cho nàng, mặc dù chung quanh có vô số vệ sĩ theo dõi, nàng vẫn rất thỏa mãn.
Trong bếp, dì hộ lý Trịnh đang nấu cháo, thấy nàng tỉnh lại thì ngừng tay nói: "Tiểu thư, cô đừng lộn xộn, tôi tới ngay đây."
Xe lăn để cạnh giường bệnh, dì ta đẩy xe lăn ra, đỡ Vỹ Dạ dậy từ từ ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy xe đến phòng vệ sinh.
Cô chủ thuê dì đã từng nói phải chăm sóc Lâm tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư mất một sợi tóc thì tuyệt đối sẽ hỏi tội mình. Dì ta lần đầu gặp cô chủ hung thần ác sát như thế, nếu không phải cô ta ra giá cao dì cũng không muốn chọc vào hồ nước đục này.
Dì bôi kem đánh răng giúp Vỹ Dạ, lấy khăn lông xuống.
Lâm Vỹ Dạ bĩu môi nói: "Dì Trịnh, tôi tự mình làm được rồi, dì bận thì mau đi đi."