Chương 35: Rung động

86 12 0
                                    

Mấy ngày này, Mạc Thiên cảm thấy dường như Sở Lưu có tâm sự. Hắn thường xuyên thất thần. Có đôi khi không nghe thấy Mạc Thiên gọi tên của hắn, có đôi khi Mạc Thiên bắt gặp hắn ngẩn người nhìn ra ngoài, có đôi khi lại cẩn trọng quá mức khi kiểm tra mọi cánh cửa ra vào, thậm chí dặn Mạc Thiên không được đi ra ngoài vào buồi tối, không được tới chỗ vắng người, đi đâu cũng phải hết sức cẩn thận.

Thậm chí, hắn còn thay khoá nhà, mua một chiếc ổ khoá chắc chắn hơn, khoá từ trong ra đến ngoài. Ở trên cánh cửa còn bàn với chủ nhà lắp một cái mắt soi cửa, để Mạc Thiên có thể nhòm ra ngoài xem ai đến.

Sự thay đổi lớn nhất ở Sở Lưu chính là việc hắn không còn ra ngoài uống rượu, và điều mà Mạc Thiên thụ sủng nhược kinh chính là có những đêm, cậu tỉnh ngủ liền thấy hắn ngồi ở bên giường của mình. Ánh mắt của Sở Lưu lúc đó mang theo rất nhiều lo lắng, lo âu, và tâm sự, cậu không thể nào đoán được hắn đang nghĩ cái gì.

Những lúc đó, Mạc Thiên đều muốn ngồi dậy ôm hắn hoặc kéo hắn cùng nằm xuống giường mình. Nhưng cậu sợ, nếu hắn biết cậu thức, hắn biết cậu phát hiện ra hành động của mình, nhất định sau này sẽ không làm như vậy nữa. Một bước tiến nhỏ này của Sở Lưu, thật sự khiến cậu vừa hoang mang, vừa vui vẻ, lại lo được lo mất.

Vậy nên Mạc Thiên cứ giả vờ ngủ, cậu nhắm mắt lại, nằm im không động đậy. Ánh mắt Sở Lưu từ khoảng không vô định, liền quay lại nhìn Mạc Thiên. Hắn giơ tay, chạm vào tóc của cậu. Mạc Thiên căng thẳng, cậu cảm nhận được cái động chạm rất đỗi dịu dàng, sự ấm áp trong lòng bàn tay của hắn, vết sẹo trong lòng bàn tay của Sở Lưu thỉnh thoảng cọ vào trán của cậu, chọc cho tim của Mạc Thiên ngưa ngứa.

Lúc bàn tay của Sở Lưu rời đi, Mạc Thiên mới để ý thấy cơ thể mình căng cứng, thậm chí còn quên mất cả thở.

Cậu hít thở vội, trong đầu lại lo lắng nghĩ liệu hắn có phát hiện ra là cậu đang thức không. Hắn ngồi một lúc liền đứng dậy ra ngoài, khiến căn phòng từ ấm áp lại trở nên lạnh lẽo, còn Mạc Thiên lại không thể không cảm thấy mất mát.

Mạc Thiên sợ hắn ngày mai sẽ không vào phòng cậu nữa. Nhưng ngày hôm sau, lúc cậu chờ không nổi định ra ngoài thì Sở Lưu mở cửa, hắn lại ngồi bên giường cậu tới gần sáng mới rời đi. Ngày hôm sau nữa cũng tới.

Nhưng như vậy, không chỉ Sở Lưu thức, mà Mạc Thiên cũng thức. Sở Lưu không ngủ, Mạc Thiên vẫn thấy hắn vẫn đẹp trai, vẫn ngầu. Còn cậu, không ngủ có mấy ngày, nhưng hai mắt chẳng khác gì gấu trúc. Mắt nhỏ lại càng nhỏ hơn, lúc nào cũng giống như sợi chỉ đang cố gắng mở thật to, trông rất buồn cười.

Không biết Sở Lưu có biết cậu thức không, nhưng một lần hắn nói với cậu trước khi đi làm:

- Buổi sáng, tranh thủ ngủ một chút đi. Nếu tôi về, sẽ tự mở cửa.

Nghe thấy thế, Mạc Thiên giật mình, trong lòng thấp thỏm, giống như sợ mình làm gì sai, sợ hắn giận. Nhưng nhìn Sở Lưu lúc này chỉ đơn thuần là dặn dò, hoàn toàn không có ý tức giận.

Mạc Thiên thở phào. Cậu không biết tại sao Sở Lưu lại vào trong phòng mình, cậu biết nếu như có hỏi hắn thì hắn cũng nhất định sẽ chối bỏ. Tuy vậy, việc này cũng không phải là cách, Sở Lưu còn phải đi làm vào sáng sớm, hắn nếu thức đêm thì làm sao có đủ sức. Đây là điều mà Mạc Thiên lo lắng. Cậu định bảo với hắn, là hắn có thể vào trong phòng ngủ nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

[HOÀN] Thắp ánh sao trời, chờ anh đến - Nga PannaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ