Chap 21

809 29 5
                                    

- Chị sao rồi? Đụng trúng vết thương rồi hả? Em xin lỗi, em xin lỗi.- Cheer một tay ôm lấy vai chị vuốt ve, dỗ dành. Muốn giúp chị phần nào xoa dịu cơn đau.

- Tôi không sao, em đừng như vậy. Ba em vì lo lắng cho em nên mới đến đây.- Cơ mặt Ann giãn ra, ngước nhìn Cheer nhẹ giọng nói.

Thấy Cheer xô đẩy ba mình, Ann lo lắng nên đã bước đến can ngăn. Bỏ mặc ngoài tai mọi lời khuyên, cảm xúc tức giận dâng tràn chi phối lý trí. Cheer không có ý định dừng hành động vô lễ với ba mình. Chị đành giả vờ bị đau để cố ngăn Cheer. Cheer thì lại nghĩ do mình hất tay khiến chị bị văng ra, đụng trúng vết thương. Cảm giác có lỗi dâng tràn trong suy nghĩ. Cúi mặt lầm lì, Cheer cất giọng nhàn nhạt lạnh lùng.

- Ba về đi!

- Ba...

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Lời nói chỉ vừa thoát khỏi vành môi đã bị chặn lại. Đau lòng khi bị con gái đối xử phũ phàng. Không nói thêm lời nào, ông Mick lẳng lặng ra về. Dõi mắt nhìn theo bóng lưng già nua buồn bã kia, trong lòng Ann xót xa. Nhưng chị không thể làm điều gì khác ngoài chờ đợi Cheer bình tĩnh.

- Em đưa chị đi bệnh viện.

- A...à...ờ không cần đâu. Tôi đói, chúng ta đi ăn cơm đi ha.

Mãi nhìn theo bóng ông Mick, Ann ú ớ khi nghe tiếng Cheer cất lên ngay bên cạnh. Ann đứng dậy Cheer liền đứng theo đỡ lấy chị. Dìu chị ngồi xuống bàn ăn Cheer nhẹ giọng nói, mặt vẫn cúi gầm xuống đất.

- Chị ăn trước đi, em lên phòng tắm cái đã.

- Tôi sẽ chờ em xuống rồi mình cùng ăn.

Nắm níu cánh tay khi Cheer có ý định quay đi, Ann biết tâm trạng Cheer không tốt, Cheer muốn ở một mình. Điều duy nhất chị có thể làm lúc này là cho Cheer cảm giác luôn có ai đó quan tâm đến mình. Để Cheer không cảm thấy lạc lõng, bị bỏ rơi.

- Chị cứ ăn trước đi, em tắm lâu lắm.

Cất kín tâm tư vào một thế giới của riêng mình. Buông tay Ann ra, Cheer lầm lũi bước từng bước chân. Lê thân xác, mang theo lòng nặng trĩu lên phòng đóng cửa lại. Ngồi sộp sau cánh cửa, ôm đầu khóc lặng lẽ. Cô không hiểu mình khóc vì lý do gì. Nước mắt cứ vô thức tuôn rơi, chảy dài. Mọi chuyện dồn đến cùng một lúc khiến Cheer thật sự muốn buông bỏ tất cả. Cố tỏ ra mình vẫn ổn nhưng trong thâm tâm mệt mỏi đến dường nào. Nằm vật ra sàn nhà, thu người co ro vào một góc. Trạng thái nửa vời, chẳng buồn cũng chẳng vui.

Chợt nhận ra việc trả thù không thể xóa bỏ ký ức thương tâm. Mà càng ngày càng khiến cô lún sâu vào cảm giác tội lỗi, mặc cảm. Cô không thể quên đi chuyện anh hai và Tawan vì mình mà chết. Mẹ cũng vì thế mà bỏ cô đi. Cũng vì thế mà cảm xúc dày vò tâm trạng, dày xéo tâm can, dằn dặt lương tâm ray rứt. Khiến cuộc sống cô gợn đầy hồi sóng ký ức. Nước mắt thi nhau tuôn tràn lan trên gương mặt. Tự dưng thấy xa lạ với chính mình. Thấy mình cô đơn, chán nản, muốn đi đâu đó thật xa. Muốn lãng quên tất cả và tìm lại chính mình. Tìm lại sự bình yên trong trái tim chứa đầy nỗi đau và cảm giác tội lỗi.

Giữa đám hỗn độn đen tối kia cô chợt nghĩ đến chị. Chẳng lẽ cô cứ sống bên chị mà mãi nhớ về quá khứ rồi lấy quá khứ đó ra tự làm khổ mình rồi làm khổ chị hay sao? Không thể, cô phải thay đổi, vì chị và vì chính bản thân mình. Bất kỳ đả kích nào cũng không nên trở thành cái cớ để ghì chặt cô lại phía sau, để bản thân sa ngã vào vũng lầy tiêu cực. Cô cần phải bình tâm đứng dậy, cố gắng kiểm soát cảm xúc, vượt qua chướng ngại tâm lý. Đánh nhau với chục người cô còn không khóc. Thì tại sao đánh nhau với chính mình thì lại khóc lóc, biến bản thân trông thê thảm thế này chứ. Tay quẹt nhanh nước mắt, ngồi phất dậy, thẳng lưng hít vào thật sâu, thở ra thật chậm, thật đều. Lắng nghe từng nhịp đập nơi lồng ngực trái, hơi thở của thể xác phàm trần. Tập dần thói quen không khắc sâu, mọi thứ cứ việc đơn giản. Loại bỏ chất cường toang làm băng hoại ký ức. Không nhớ, không nghĩ, không vương, không tiếc.

Trời Cho Trò ChơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ