Về đến thấy nhà cửa tắt đèn tối thui. Trong đầu Ann nghĩ đến việc có ai đó lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho mình. Đôi môi bất giác kéo dài mở rộng. Sau đó liền ém nhẹm lại, chị cần phải hợp tác diễn xuất để không ai đó sẽ hụt hẫng lắm khi bị chị phát hiện kế hoạch. Nghĩ vậy Ann liền giả vờ lầm bầm thắc mắc với người đi sau mình.
- Sao nhà cửa tối thui vậy ta?
- Chắc do cúp điện ha đường dây điện trục trặc gì đó cũng nên. Chị sợ hả?-Jai hỏi.
- Phải, có cảm giác hơi sợ sợ. Em thừa biết tôi sợ ở một mình trong bóng tối mà còn hỏi.-Ann nhằn nhằn, tỏ vẻ khó chịu.
- Chị có ở một mình đâu mà sợ. Có em kế bên nè. Đưa túi đây em xách luôn cho. Nhằn hoài!
Mớ hoa fan tặng Ann Jai ôm ngập cao lên đến tận mặt. Không thấy đường đi luôn mà ở đó đòi xách túi cho chị. Ann trề môi mỉa mai, lườm nguýt sau đó ngoảnh mặt đi te te vào nhà trước. Bỏ Jai lại với câu nói vọng ngược.
- Ôm hoa vào trước, quà từ từ mang vào cũng được. Đi cẩn thận kẻo vấp té đó.
- Chị lo cho chị trước đi. Mắt kém còn bày đặt lo cho người khác.
- Cái con nhỏ này!
Vểnh môi giận hờn Ann quay lại nhìn Jai đang bước tới. Đúng thật, mắt chị dạo này đã kém đi rồi. Có ánh đèn đường hắt vào nhưng chị chỉ thấy những bông hoa màu trắng nhấp nhô lên xuống. Còn khuôn mặt, hình dáng của Jai mờ mờ như ảo ảnh mà thôi. Dù cho vẻ ngoài nhìn chị có trẻ hơn tuổi thật. Nhưng không thể phủ nhận, dấu hiệu tuổi tác đang dần dần xuất hiện một cách rõ ràng như lẽ thường tình. Chị đang học cách mỉm cười tiếp nhận, song hành và tự hào. Vì nhờ trải qua những ngày tháng trong quá khứ mới có một Ann Sirium mạnh mẽ, kiên cường như ngày hôm nay.
Đôi chân lần mò trong bóng tối cùng với Jai. Cuối cùng Ann cũng đặt chân được lên thềm nhà. Cởi bỏ đôi giày cao gót, cẩn thận cất chúng vào hộp trên kệ giày. Ann xỏ đại một đôi dép mang trong nhà dưới chân kệ. Thường thì ở nhà chị sẽ không mang. Nhưng bóng tối bao quanh thế này, mang vào cho an toàn. Lỡ có giẫm đạp lên thứ gì đó cũng sẽ có dép cản lại độ sát thương.
Đôi chân Ann bước chầm chậm từng nhịp bước. Mặt giả vờ ngó nghiêng cất lên tiếng gọi.
- Mẹ ơi...mẹ...
- Mẹ đây nè.
Lời nói cất lên, thanh âm giúp Ann xác định được mẹ đang ngồi ở sô pha. Chị khẽ giật bắn người, đôi chân vô thức dịch chuyển lùi về sau.
- Á...giật cả mình...sao mẹ lại ngồi đây?
Mẹ chị ngồi đó cùng với Vú trong khi nhà tối thui. Dự làm gì? Hù dọa chết chị sao? Có biết chị sợ ma lắm không?
- Nhà cúp điện rồi, ở trong phòng hầm quá nên mẹ với Vú ra đây ngồi cho thoáng.
- Con thấy nhà hàng xóm vẫn có điện mà.
- Mẹ điện thoại hỏi rồi, họ nói đường dây điện nhà mình chắc có trục trặc. Mà mai họ mới đến sửa dùm mình được. Ráng chịu một đêm đi con.