Chương 2: Thái Hậu

212 14 0
                                    

Kì Huyên trở về mười năm trước, sau mấy ngày, cuối cùng hắn cũng dần dần chấp nhận sự thật. Lúc đầu, hắn còn thấp tha thấp thỏm, vẫn mãi cứ nghĩ đây là một giấc mộng, giờ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu sắm vai một đế vương thiếu niên mười lăm tuổi.

Biết rằng mình được trọng sinh về thời điểm một tháng sau khi đăng cơ, Kì Huyên bắt đầu tính toán trong lòng. Hắn ngồi trên long ỷ ở thư phòng, hai mắt khép hờ, cẩn thận suy nghĩ về bước đường sau này.

Đúng lúc này, nội thị bên người hắn bước vào thư phòng, khẽ cung kính bẩm báo, "Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu nương nương cho người đến báo, nương nương chờ bệ hạ ngài đến dùng ngọ thiện."

Kì Huyên nhướn mí mắt, thản nhiên đáp, "Ừ, bãi giá." Nội thị nhanh chóng đáp lời, lui ra ngoài chuẩn bị ngự liễn của vua.

Cung Phượng Nghi của thái hậu ở phía tây, vương triều Đại Kì đề cao phía tây, vậy nên có thể thấy thái hậu nương nương thật sự rất tôn quý. Từ thư phòng của Kì Huyên đến cung Phượng Nghi phải đi gần một khắc.

Kì Huyên ngồi trên ngự liễn, chống cằm chợp mắt, ai ngờ còn chưa đến được cung Phượng Nghi, ngự liễn đã dừng lại. Nội thị thân cận của Kì Huyên đi đến bên ngự liễn, khẽ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Liễu phi nương nương đến thỉnh an."

Kì Huyên mở mắt ra, trong ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng lại chợt lóe lên một chút tàn bạo. Liễu phi, hắn còn chưa nhớ ả, mà ả đã chạy tới trước mặt hắn, làm hắn càng thêm chán ghét.

"Bảo nàng lui ra, trẫm phải nhanh tới chỗ mẫu hậu dùng bữa, làm muộn giờ thì nàng có chịu trách nhiệm cho ta không?" Kì Huyên thản nhiên nói, nội thị cung kính làm theo, không lâu sau, ngự liễn lại tiếp tục đi.

Đi vào cung Phượng Nghi, Kì Huyên kiềm chế lại nội tâm, bày ra một bộ mặt tươi cười rồi bước vào. Thái hậu ngồi trên ghế chủ vị ở chính điện, vẻ mặt nghiêm nghị, y phục trang nhã lộng lẫy, nhìn qua trông như chỉ mới ngoài ba mươi.

"Mẫu hậu hôm nay khỏe chứ?" Kì Huyên thỉnh an thái hậu, mỉm cười lên tiếng.

"Vẫn tốt, ngồi đi." Thái hậu nghiêm mặt lạnh nhạt, thản nhiên trả lời. Kì Huyên cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của thái hậu, cùng bà ngồi vào bàn, bắt đầu dùng ngọ thiện.

Cung nữ bên cạnh theo quy củ mà chia thức ăn, Kì Huyên lặng lẽ nhìn, trong tâm cười lạnh vài tiếng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì. Xong bữa, hắn cũng không ở lại lâu, lấy cớ vẫn còn tấu chương chưa phê xong, liền rời cung Phượng Nghi.

Kiếp trước hắn không biết rõ thân thế của mình, vẫn luôn nghi hoặc không biết vì sao mẫu hậu lại lạnh nhạt với hắn như thế, mặc cho hắn có cố gắng như thế nào, làm được gì, cũng không thể nghe được một câu khen ngợi hoặc được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẫu hậu.

Ngay cả khi hắn đăng cơ thành vua, mẫu hậu được lên làm thái hậu tôn quý, quan hệ giữa bà và hắn vẫn không chuyển biến. Hắn còn nhớ rõ, trong kiếp trước, chỉ vì được mẫu hậu bỗng nhiên gọi hắn cùng dùng bữa, đã khiến hắn vui mừng thật lâu.

Vì tâm trạng vui vẻ, đến lúc ăn cơm, hắn cũng thấy cung nữ nhỏ chia thức ăn cũng đáng yêu hơn nhiều, thấy hắn nhìn mấy lần, mẫu hậu đã điều người này tới cung của hắn. Hắn đã nghĩ mẫu hậu thật tốt, nên rất vui mừng nhận người.

Đế Vương - Phong Xuy Tiễn VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ