Destiny

5.1K 465 16
                                    

Đèn đỏ.

Yu Jimin nhanh chóng dùng lực ở cánh tay nhiều hơn bình thường, lăn bánh xe về trước, cố di chuyển thật nhanh trước khi đèn giao thông hai làn xe chuyển qua màu xanh.

Chuyện đi sang bên kia đường luôn là điều làm cô mệt mỏi và cố né tránh hết mức có thể. Nhưng thế nào cũng phải có ít nhất một hai lần như vậy, trong một tuần. Thỉnh thoảng Jimin sẽ nhận được sự giúp đỡ nào đó của người đi đường, cũng sẽ có những lúc chỉ toàn là sự thờ ơ. Jimin không trách móc, ai cũng vội vã, cuộc sống là guồng quay nhanh, nhanh đến nỗi người lành lặn không chạy theo kịp, đừng nói đến thiểu số như cô.

Hôm nay đường đông nghẹt, Jimin vừa lăn bánh vừa sốt ruột nhìn đám người đi trước mình cất từng bước chậm chạp, chỉ còn có mấy giây nữa, đèn màu đỏ đã nhấp nháy rồi. Họ không thể nhanh lên một chút sao, họ có thể chạy nhưng cô thì không. Jimin ghét những tiếng còi xe réo rắt khi đèn xanh đã hiện còn mình thì chưa lên được lề được. Và cô còn như có như không thấy được cái nhíu mày khinh khỉnh chán ghét của tài xế sau lớp kính đen dày. Chúng chiếu thẳng vào một bên sườn mặt, vào gáy, vào tim cô.

Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tủi thân vô cùng, không sao nói ra được.

"Làm ơn nhường đường với ạ."

Chẳng ai trả lời.

Ngay khi Jimin muốn bật khóc, bánh xe bỗng lăn nhanh hơn. Một cỗ hương ngọt xông vào cánh mũi, và cả tiếng nói trong trẻo bên tai.

"Chị xinh đẹp ơi, chúng ta đi mau mau nào."

Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Yu Jimin đã gặp em ấy, ánh sao bé nhỏ nhưng sáng nhất trên bầu trời bất tận, len lỏi những tia sáng vào trái tim cô.

"Minjeong. Em là Kim Minjeong. Chị xinh đẹp có thể gọi Minjeong là Minjeongie."

"Minjeongie."

Em cười xinh lắm, đôi mắt cún to tròn cứ long lanh. Hôm ấy em bị trễ học, bị phạt chạy hai vòng quanh sân trường, nhưng tủm tỉm cười vui mãi, vì hôm nay Minjeong nghe lời bà dặn, làm thêm được một việc tốt, quen thêm được một chị xinh đẹp.

Cuộc đời đầy biến cố này của Yu Jimin bỗng có em. Em là cơn mưa nhỏ mang đến bao nhiêu dịu mát, còn nữa, ngay cả khi rời đi rồi mà vẫn để lại ánh cầu vồng. Để lại trong tim người nào đó chút dư âm êm ả giữa bao vồn vã.

Kim Minjeong.

Xin đừng quên tên em.

...

"Minjeongie, lấy giúp chị cốc nước ấm được không? Nếu em không phiền."

Minjeong nhíu mày, bĩu môi sau câu nói của người kia. Em đặt bút xuống, giậm chân uỳnh uỳnh đi vào bếp lấy nước. Jimin nhìn theo, trong lòng không khỏi lo lắng con bé sẽ giận. Minjeong đang tập trung vẽ vời cái gì đó trên giấy, nhưng mà cổ họng cô khát khô rồi.

Vả lại, không phải em nói cần gì thì cứ gọi sao...

Jimin cúi gằm mặt, hỗn loạn trong trái tim đều thể hiện lên khuôn mặt. Có phải cô phiền em quá không, liệu em có ghét cô không, liệu em có bỏ rơi cô không...

[SERIES DRABBLE] Nhà Mẫn có nuôi một bé cúnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ