Dùng dịu dàng để che đậy mũi dao bén nhọn sắc lạnh mang tên ích kỷ

831 115 33
                                    

Mặt trời ló dạng, mây trắng trôi nhẹ, trời xanh ngập tràn niềm vui. Trận chiến bất ngờ này diễn ra quá nhanh, không ai biết vì sao Voldemort lại vội vàng như thế, nếu hắn chờ đợi có lẽ sẽ chẳng thua sạch đến thế này.

Sân đấu cuối cùng của Tam pháp thuật có người đến, người đi riêng mình Lloyd và Cedric vẫn ở đó không di chuyển. Giống như mang theo hiệu ứng tách biệt đám đông, mặc kệ ai làm gì họ vẫn cứ ngồi, đứng yên ở chỗ cũ không di chuyển.

Nhưng chưa bao lâu Lloyd đã bị đưa đi.

"Tôi nói là bỏ ra mấy người không nghe hả?"

"Bộ trưởng Bộ pháp thuật Na Uy yêu cầu cậu phải trở về Na Uy ngay lập tức, tiểu thiếu gia." Người đó nói, "Mẹ cậu đang vô cùng lo lắng cho cậu."

Lloyd tức giận: "Liên quan cái quái gì đến tôi? Hơn nữa, Bộ trưởng Bộ pháp thuật Na Uy thì sao? Đó là cha tôi đi chăng nữa cũng không khiến tôi rời khỏi đây được. Ông ấy chỉ là chú của tôi, quản tôi cái beep."

Thấy thái độ gay gắt đó của Lloyd người đó đành nói: "Gia tộc Dominic có một cấm thuật giúp người chết hồi sinh, cậu thật sự không muốn trở về?"

Lloyd nhíu mày.

Nhìn Cedric vẫn đang đờ đẫn ôm Selina, cậu lầm bầm mấy câu chửi rủa rồi rời đi cùng với người đó.

Ai ngờ được, thân phận của Lloyd lại lớn đến thế. Cháu trai của Bộ trưởng Bộ pháp thuật Na Uy, người thừa kế gia tộc Dominic. Không nhắc Na Uy thì thôi, nhắc đến rồi sao có thể bỏ qua gia tộc nắm nửa quyền điều hành kinh mạch giới phù thủy, gia tộc Dominic được.

Một người có gia thế hiển hách như thế lại đến Hogwarts để làm gì chứ?

Nhưng tất cả đều chẳng còn quan trọng.

Cedric vẫn ôm Selina trong lòng chưa từng buông ra. Đối diện anh, Draco đang ngồi sụp xuống đất vì trận chiến điên rồ vừa rồi.

Hermione chạy đến nhào vào lòng cậu siết chặt. Cô nàng sư tử hoảng sợ đến mức bật khóc, vẫn lớn tiếng trách móc cậu:

"Bạn bảo mình lấy thanh kiếm mình đã nghi rồi, sao bạn có thể liều lĩnh như vậy? Bạn không nghĩ đến mình còn đứng đó sao? Draco..." Đến đây Hermione nhỏ giọng, cô nàng gục đầu lên vai cậu. "Bạn chưa từng nghĩ đến mình có phải không?"

Draco sửng sốt: "Sao có thể?"

"Nếu bạn từng nghĩ đến sao bạn lại liều lĩnh như thế?" Hermione khóc đến nghẹn giọng, "Lúc đó bạn mà ngã xuống trước mặt mình thì mình phải làm sao?"

Quả thật chưa từng nghĩ đến, vì Draco biết mình sẽ không ngã xuống trước mặt Hermione. Ít nhất là không phải khi cả hai còn chưa mười sáu.

Draco liều lĩnh như vậy là bởi vì đó là lời nhờ vả của chị họ. Trước khi tia sáng xanh nuốt chửng chị ấy, một lời nhắn đã được gửi đến cậu.

"Mật khẩu là Kẹo chanh, đến phòng hiệu trưởng cùng Hermione, lấy thanh kiếm của Godric Gryffindor giết rắn."

Draco không hiểu vì sao chỉ mình nhận được, vì sao lại là mình nhưng nghĩ lại mới thấy người có khả năng tiếp cận Voldemort lúc đó mà vẫn an toàn chỉ có cậu, vì cậu là... một Malfoy. Nhưng lúc đó, cậu làm điều đó chỉ vì đó là điều mà chị ấy đã nhờ chứ không phải vì mình có thể an toàn hay không.

「Harry Potter」Mây Cuối Chân TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ